• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2: Hoàng hôn

Edit: Chuối Táo Quạ dài 50 cm nặng 1 kg

Kết quả thi tháng lần cuối cùng trước khi thi cuối học kỳ của lớp 10 được công bố, tờ thành tích mới tinh dán hết nửa bức tường.

Hồ Mộng háo hức kéo Chu Thanh Dao đi xem kết quả, nhưng người sau đã hiểu rõ trong lòng từ lâu, nên khi thấy tên mình ổn định ở vị trí thứ hai thì không hề có vẻ thất vọng buồn bực trên mặt cô. Cô thản nhiên xoay người lại, kéo Hồ Mộng đi tới quầy bán quà vặt để mua đồ ăn.

“Đi, mời cậu ăn xúc xích nhé.”

Hồ Mộng thở dài một tiếng, người đứng xem như cô ấy còn thấy khó chịu hơn cả người trong cuộc như cô.

“Người đứng đầu là lớp phó học tập của lớp cậu à?”

“Ừ.”

“Cậu ta có nguồn gốc gì thế? Nhiều lần thi như vậy mà chưa thấy cậu ta mất vị trí đứng đầu bao giờ.”

“Không rõ lắm.”

Chu Thanh Dao nói bằng giọng lạnh nhạt: “Tóm lại... là do tớ không theo kịp mẫu người có thiên phú, cậu ta học bừa một chút, tớ phải ôn mấy đêm liền mới có thể theo kịp.”

Hồ Mộng nghe xong thì vừa sán lại vừa lắc đầu, trông có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng bỗng nhiên nhớ ra điều gì, cảm xúc dâng trào, vuốt quả mái bằng dày bịch của cô.

“Đừng nản chí, kiểu gì cũng sẽ có lần cậu ta bị tiêu chảy trước kỳ thi nào đó, kết quả thi sẽ xả ra ồ ạt khi đi vệ sinh.”

Chu Thanh Dao bị chọc cười, cười đẩy vai cô ấy. Hai người vừa chạy vừa cười đùa, cuối cùng tay trong tay đi tới quầy bán quà vặt để mua đồ ăn.

....

Mặt trời dần xuống núi, từng đám mây ráng đỏ màu đỏ thẫm đốt nóng chân trời, nóng rực mà lại dịu nhẹ, nghiêng đi rắc xuống vô vàn tia sáng ấm áp màu cam.

Hoàng hôn giữa mùa hè tựa như thiếu nữ đang rung động, lộ ra sự thẹn thùng không thể che giấu được.

Lúc tan học, học sinh túm năm tụm ba, vui chơi ầm ĩ cười đùa oang oang, lục tục ra khỏi trường.

Chu Thanh Dao và Hồ Mộng vừa đi vừa nói chuyện ba lăng nhăng suốt dọc đường. Đến ngã tư của đường Thông Thái, hướng đi tiếp theo của hai người là một phải một trái, ngày nào bọn họ cũng tách ra ở đây.

Hồ Mộng là bạn thân từ hồi cấp hai của cô, hiểu rõ hoàn cảnh gia đình phức tạp nhà cô, vừa nghe nói cô phải tới trường mẫu giáo thì tức sôi máu.

“Cậu lại phải làm giúp việc đi đón em trai cậu à?”

“Nếu không thì sao?”

Cô gượng gạo nhếch môi: “Dù sao cũng chảy chung một nửa dòng máu, tóm lại là không thể mặc kệ nó thật.”

“Cậu đấy, vì lòng dạ lương thiện quá, cho nên bà mẹ kế đanh kia của cậu mới dám cưỡi lên đầu lên cổ cậu để tác oai tác quái, sai cậu như sai người ở.”

Chu Thanh Dao thản nhiên nói: “Thứ nhất, bà ta không được coi là người đàn bà đanh đá, thứ hai, tớ cũng không lương thiện.”

Cô ôm cặp sách nặng tựa ngàn vàng, vẫy tay chào tạm biệt: “Đi đây, mai gặp nhé.”

Hồ Mộng yên lặng nhìn bóng lưng đi xa của cô, nghiêng đầu chìm vào trầm tư.

Từ trước tới nay, Chu Thanh Dao là người thật thà nhất cũng tỉnh táo nhất mà cô ấy gặp.

Rõ ràng gầy teo như que củi, sống giống như cọng rau giá bị đẩy ra khỏi nước, lung la lung lay nhưng vẫn kiên cường đứng thẳng với hi vọng sống sót, mà cơ thể nho nhỏ ấy lại như thể ẩn chứa nguồn năng lượng to lớn.

Gặp chuyện vẫn bình tĩnh không hoảng loạn, làm việc thì tỉ mỉ nghiêm túc, cũng hiếm khi thấy cảm xúc của cô mất kiểm soát.

Cô có sự chín chắn vượt xa các bạn cùng lứa tuổi, nhưng sự thông suốt như thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu cõi đời, cho dù là bị bắt phải tồn tại, vẫn khiến người ta đau lòng không thôi.

...

Cấp ba tan học khá muộn, khi cô tới trường mẫu giáo, hầu hết trẻ nhỏ đã được người lớn trong nhà đón về rồi, chỉ còn lại mấy đứa bé vẫn hay ở lại hằng ngày đang ghé vào trước thanh sắt ở cổng rồi hát mấy bài hát thiếu nhi với vẻ khổ sở.

“Tao cho mày lấy đồ của tao này! Mày lấy lần nữa thử xem!”

Bên cạnh cầu trượt trong nhà trẻ truyền ra tiếng đánh nhau, có tiếng bé trai bén nhọn chói tai. Chu Thanh Dao nghe thấy quen, đi qua đó mới phát hiện có hai thằng nhóc đang túm nhau đánh lộn, mà đứa đang đè người ta xuống dưới chính là cậu em trai thích gây chuyện của mình.

“Chu Thanh Tiện!”

Cô vội bước qua đó, cậu nhóc đang đánh nhau hăng say thì bị người ta kéo sang một bên, nhưng mồm vẫn còn không ngừng chửi mắng mấy lời hung ác.

Chu Thanh Dao khom người nâng người bị hại dậy. Đứa bé bị cậu nhóc đánh rách cả khóe môi túm chặt tay cô như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, thoáng bình tĩnh lại sau trận ẩu đả kịch liệt, nức nở rơi nước mắt.

Chu Thanh Tiện quơ quơ nắm tay với vẻ mặt giận dữ: “Mày còn khóc à!”

“Đừng nói nữa.”

Mặt của cô gái đỏ lên, hiếm khi thấy cô nổi giận, nhìn chằm chằm vào cậu nhóc đang luống cuống bằng ánh mắt sắc lẹm: “Em phải xin lỗi người ta đi.”

“Tại sao chứ?”

Thằng nhóc không phục, tức giận lườm cô: “Là nó lấy đồ của em trước mà.”

Cậu bé bị đánh trốn ở sau lưng Chu Thanh Dao, vừa thút thít vừa nghẹn ngào nói: “Món đồ chơi kia... vốn dĩ... là của tớ mà...”

“Mày nói điêu!”

Có Chu Thanh Dao làm chỗ dựa, cậu bé vừa nãy vẫn còn khóc lã chã lập tức trở nên tự tin, trẻ con không biết nói dối, nghĩ gì nói nấy.

“Đó là thứ bố tớ mang từ nước ngoài về cho tớ, cậu còn chưa nhìn thấy bao giờ, mà nhà cậu cũng chẳng mua nổi.”

Cậu nhóc đang điên tiết bi chọc trúng chỗ đau trong lòng, khóe mắt đỏ lên, khẽ nheo mắt khóc nức nở: “Có mà mày không mua nổi ấy, nhìn xem tao có đánh chết mày không…”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.”

Chu Thanh Dao bị tiếng cãi nhau làm cho đau cả đầu, trực tiếp kéo cơ thể tròn vo của cậu nhóc đi ra ngoài luôn. Cậu nhóc ra sức vung tay vung chân ngắn ngủi chắc nịch của mình, lải nhải mắng chửi người ta suốt cả dọc đường.

Đi qua chỗ rẽ, khí thể kiêu ngạo của thằng nhóc này giảm hơn một nửa, uy lực của nắng hè chói chang không thể khinh thường, trước sau chỉ có mấy phút mà cậu nhóc đã nóng đến đầu đầy mồ hôi, lè lưỡi giải nhiệt giống y hệt một con chó nhỏ.

Chu Thanh Dao thấy cậu nhóc yên tĩnh thì mới thả cậu nhóc ra, vung vẩy cánh tay nhức mỏi.

“Chửi xong rồi à?”

Cậu nhóc cố chấp quay đầu đi: “Em không chửi nhau.”

Chu Thanh Dao bình tĩnh nói với cậu nhóc: “Cho dù có thích đồ của người khác thì cũng không được lấy, ra tay đánh người là sai càng thêm sai. Nếu còn có lần sau, chị sẽ nói với bố, để bố xử lý em.”

“Em không thèm thứ kia.”

Chu Thanh Tiện liếc mắt nhìn sang nơi khác, giận dỗi bĩu môi: “Một cái hộp phát nhạc rách mà thôi, ai thèm chứ!”

Cô gái nhỏ hơi hơi sửng sốt.

Quả thật cậu nhóc không thèm món đồ này, nhưng cô lại coi nó là báu vật.

Mùa đông năm ấy, hộp phát nhạc mà cô giấu trong ngăn tủ bị cậu nhóc vô tình làm rơi hỏng. Cô đau lòng đỏ hoe mắt, không nói lời nào chỉ lẳng lặng thu dọn cái vỏ vỡ rồi nhốt mình vào trong phòng.

Sau đó, cậu nhóc bị bố Chu đánh cho một trận, khắp cả căn nhà đều là tiếng gào khóc xin tha của nó.

Chu Thanh Dao nhìn dáng vẻ kiêu ngạo không phục của thằng nhóc, lồng ngực cô có dòng nước ấm chảy qua, giọng nói của cô cũng dịu dàng hơn lúc trước.

“Cướp lấy để tặng cho chị à?”

Cậu nhóc lúng túng gật đầu.

“Nhưng đó là đồ của người khác, cho dù đẹp thì chị cũng không thể nhận được.”

Cô hiếm khi dùng giọng điệu dịu dàng lời lẽ nhỏ nhẹ để dạy dỗ cậu nhóc: “Em chăm chỉ học hành, sau này tự mình kiếm tiền mua lại cho chị.”

Cậu nhóc gật đầu như giã tỏi, dùng cái tay mũm mĩm lau mồ hôi trên khuôn mặt tròn xoe, có lẽ đã nhìn quen dáng vẻ xa cách của cô, nên chỉ nghe vài câu nói mềm mại là mặt mày nó đã hớn hở.

Trẻ con giận dỗi qua nhanh, không bao lâu sau đã tự động nắm tay cô, lải nhải như nói không hết chuyện.

“Két” một tiếng, cánh cửa rỉ sắt khép lại.

Hai người về đến nhà, trong nhà không có một bóng người.

Hầu hết các ngôi nhà trong khu phố cổ đều là nhà riêng, đây là nhà bà nội Chu Thanh Dao để lại.

Ngôi nhà có thiết kế đơn giản, hai phòng ngủ một phòng khách, đồ dùng gia đình vô cùng cũ kỹ, chỉ riêng cái bàn ăn cơm kia đã có ít nhất mấy chục năm lịch sử, lồi lõm tựa như bề mặt của mặt trăng.

Dây leo bò trên tường bên ngoài nhà nỗ lực vươn người ra bốn phía xung quanh, các nhánh cây mây và cọc gỗ quấn lấy nhau, lan rộng cả bức tường.

Chu Thanh Dao thành thạo nấu hai bát mì, còn cố ý cho thêm trứng rán vàng ươm giòn tan và cải thìa xanh mơn mởn.

“Em không muốn ăn hành.”

Chu Thanh Tiện dùng đũa chọc chọc vào hành lá cắt nhỏ, dở thói cậu ấm cô chiêu.

Cô vẫn thản nhiên ăn mì tiếp, khi cậu nhóc lại lảm nhảm một lượt mới, cô đứng dậy, lấy luôn bát của nó đi.

“Kén cá chọn canh thì nhịn đi.”

“—— Chị.” Thằng nhóc phát sợ, dùng cái tay mũm mĩm lay lay cánh tay của cô.

Chu Thanh Dao cúi đầu nhìn cậu nhóc: “Thế có ăn không?”

“Ăn!”

Khí thế của cậu nhóc yếu đi hơn một nửa, không dám có bất kỳ ý kiến gì nữa, một lớn một nhỏ ngồi đối diện với nhau, yên lặng ăn mì.

Khoảng tám giờ tối, tiếng mở chốt cửa vang lên, bên ngoài yên tĩnh bắt đầu có tiếng người.

“Con trai cưng của bố ơi!”

Là tiếng của bố Chu.

“Hôm nay đi mẫu giáo có vui không? Học được cái gì, nói cho bố nghe đi…”

Chu Thanh Dao đang mải mê làm bài tập ở trong phòng không thèm ngẩng đầu lên, tay múa bút thành văn, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, chắc chắn bên ngoài là cảnh ôm ôm thơm thơm nhấc bổng lên như thường ngày, bày tỏ tình cha con thắm thiết.

Không biết bao lâu sau, màn đối thoại thân mật của hai bố con kết thúc, bố Chu đi vào phòng Chu Thanh Dao.

“Cốc cốc.”

Ông gõ cửa mấy cái cho có lệ, cũng không đợi cô lên tiếng mà đã đẩy cửa vào luôn.

“Dao Dao.”

Cơ thể cô cứng lại một giây, cứng nhắc quay đầu lại, vẻ mặt muốn cười mà không được, lưng chắn sáng, dưới ánh sáng mờ mịt mông lung, không thể nhìn thấy khóe mắt hơi ươn ướt của cô.

Bố Chu nói thẳng vào vấn đề, hỏi một câu chưa bao giờ thay đổi.

“Học hành thế nào?”

“Rất tốt ạ.”

“Bình thường cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng khiến mình mệt chết.”

“Vâng.”

“Tiền không đủ tiêu thì nói với bố, nên tiêu thì tiêu, đừng tiết kiệm.”

“Con biết rồi.”

Cuộc nói chuyện theo chương trình cài đặt sẵn kết thúc, ông quan tâm con gái theo lệ thường xong thì đóng cửa lại, quay đầu đi tìm con trai, trêu chọc nó cho vui.

Tiếng trêu ghẹo tiếng cười đùa thay nhau vang lên, cô nghe mà thấy chói tai, hoàn toàn không thể nào tập trung nổi.

Một câu hỏi mà làm mất mười phút, cuối cùng đáp án tính ra vẫn bị sai.

Cô dứt khoát vứt bút đi, đeo tai ngheo chống tạp âm lên, mở MP3 ra, chỉnh tới bài hát yêu thích nhất, đứng ở cửa sổ nho nhỏ nhìn xuống dưới tầng.

Chiếc MP3 này là quà sinh nhật mà ông Trương tặng cho cô, lúc đó, ít nhất phải có giá mấy trăm tệ. Lý Tuệ đã từng nói không chỉ một lần, bảo cô cho thêm mấy bài hát thiếu nhi vào, thỉnh thoảng cho em trai mượn nghe một chút.

Cô từ chối rất thẳng thừng, Lý Tuệ mặt nặng mày nhẹ mấy hôm, cuối cùng, bố Chu phải mua cái một cái giống y hệt cho con trai thì chuyện này mới coi như xong.

Chu Hàn Sinh, bố của Chu Thanh Dao là một người đàn ông trung niên thật thà chất phác, là tài xế lái xe buýt nửa đời người, đi sớm về trễ để nuôi sống một nhà bốn người. Cũng chẳng mấy khi gặp mặt cô, quan hệ cũng không tính là thân thiết cho lắm.

Nhưng Chu Thanh Dao biết, trong lòng bố vẫn thương yêu cô. Chẳng qua là so sánh với cậu em trai luôn ở bên từ bé đến lớn thì chắc chắn sẽ có khác biệt.

Cô có thể hiểu được, nhưng không muốn hiểu.

Hồi bé, cô được nhà bà ngoại nuôi dưỡng ở dưới quê, 8 tuổi mới quay lại bên cạnh bố mẹ. Nhưng những ngày tháng hạnh phúc chẳng được bao lâu, năm 10 tuổi, bởi vì hết tình cảm nên bố mẹ ly hôn trong hòa bình. Lúc chọn quyền nuôi con, cô từ chối đi theo mẹ lên thành phố lớn, khăng khăng ở bên cạnh bố và bà nội, ở lại khu phố cổ cũ kỹ này cùng với các hàng xóm hiền hòa.

Sau đó, bố Chu tái hôn rồi sinh con, cùng năm đó, bà nội bị bệnh qua đời, mẹ kế dịu dàng săn sóc trước mặt người khác, nhưng lại chanh chua đanh đá sau lưng người ta. Nhưng kể cả là như vậy, Chu Thanh Dao cũng chưa bao giờ biến sự ấm ức tủi thân ấy trở thành lớp vỏ ngụy trang, ép bố mình vào thế khó xử.

Người ta vẫn thường nói, trẻ con hay khóc mới có kẹo ăn, nhưng cô không thích ăn kẹo, cũng không thích rơi lệ.

Từ góc nhìn của cô, nước mắt không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì, nó chỉ biết kéo tụt cảm xúc vốn đã tiêu cực, túm một chân kéo bạn xuống vực sâu, bạn càng giãy giụa thì lại càng chìm sâu hơn, mãi cho đến khi bị thế lực tăm tối nuốt chửng hoàn toàn.

Có thời gian khóc sướt mướt thì thà rằng làm thêm một tờ đề, học thêm mấy từ mới còn hơn.

Đêm hè trời sáng đầy sao, gió nhẹ mang theo sự oi bức.

Trong quảng trường, đám trẻ con túm tụm ở một chỗ chơi trò chơi, người lớn thì phe phẩy quạt lá nói chuyện tán gẫu, yên bình mà hạnh phúc.

Máy MP3 đang phát bài hát “Hương lúa” của Châu Kiệt Luân.

Cả bài hát đều tràn ngập ánh mặt trời, mỗi một nốt nhạc bật lên đều đang kể ra sự phấn đấu hướng tới cuộc sống hạnh phúc.

“Còn nhớ bạn đã từng nói gia đình là tòa thành duy nhất, luôn trải dài theo hương lúa cùng với những dòng sông...”

Nghe đến đây, cô liếc mắt nhìn xuống cười một tiếng, luồng khí lạnh chua xót, nặng nề, đè nén trượt ra khỏi lồng ngực, chạy tán loạn khắp nơi trong mạch máu.

Đối với cô mà nói, nhà là tòa thành duy nhất thật sao?

Cô không chắc, chí ít bây giờ cô còn chưa thể nào hiểu nổi thứ gọi là sự ấm áp của gia đình, mà gia đình hạnh phúc mỹ mãn có thể tạo ra sức mạnh chữa lành mạnh mẽ. Có lẽ cô không xứng có được.

Từ đầu đến cuối, tòa thành của Chu Thanh Dao chỉ có một mình cô.

Cô không ra được, người khác cũng không vào được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK