• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Chuối Táo Quạ dài 50 cm nặng 1kg

Mùa đông ở thành phố Giang, chỉ có người phương Nam mới có thể hiểu được cái lạnh buốt thấu tim kia.

Gió như đầu kim châm vào trong cơ thể, chọc cho người ta mang thương tích đầy mình.

Ngoài phòng tuyết rơi nhiều mà to như lông ngỗng.

Đêm nay, quán bar không có mấy người, Trình Tiêu ôm đàn guitar để chỉnh âm ở trong phòng nghỉ. Du Điều và Thang Viên đang chặn ở ngoài cửa, mỗi người một điếu thuốc, vui sướng như tiên.

Du Điền hoang mang hỏi: “Hôm nay Tiêu gia làm sao vậy? Hoàn toàn mất tập trung khi luyện tập…”

Vừa dứt lời, Thang Viên đã hung hãn đá anh ấy: “Ai cho cậu lắm mồm. Con mẹ nó, ngày nào cậu chẳng mất tập trung, Tiêu gia có từng mắng cậu không hả?”

Thang Viên là fan não tàn của Trình Tiêu, người khác không được phép nói xấu anh, kể cả là nghi ngờ cũng không được.

“... Đây không phải là tôi quan tâm một chút thôi sao.”

“—— Véo.”

Tàn thuốc chưa tắt lập tức bay thẳng lên quần áo của Du Điền, cảm xúc của Thang Viên trở nên nóng nảy: “Cút đi, đừng ở đây ngứa cả mắt.”

“Thằng mập chết tiệt này, cậu có bệnh hả?”

Du Điền vừa mới mua chiếc áo bông này, còn chưa mặc được bao lâu đã bị động tác thần kỳ của Thang Viên đốt thành một cái lỗ thủng đen.

Du Điền đau lòng đến mức mặt mũi trắng bệch, hùng hùng hổ hổ đá lại.

Hai người có vóc dáng khác xa nhau lập tức xông vào đánh nhau, cuối cùng kết thúc bằng thắng lợi mang tính áp đảo của Thang Viên.

Cửa phòng nghỉ mở ra.

Thang Viên bưng một ly rượu cocktail màu hồng nhạt đi vào.

“Tiêu gia, em mới pha chế đấy, anh nếm thử đi.”

Anh ấy đóng cửa, đặt ly rượu lên mặt bàn ở trước mặt Trình Tiêu, khuôn mặt béo ú, thịt núc ních lúc cười lên: “Rượu nền chọn rượu Rum mà anh thích nhất, chắc là không tệ đâu.”

Trình Tiêu ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, nụ cười trên khuôn mặt béo ú giả đến không thể giả hơn. Vì thế, người sáng suốt có thể nhìn thấu sự lo lắng nhàn nhạt ở đáy mắt của anh ấy chỉ trong một giây.

“Có chuyện muốn nói với tôi à?” Trình Tiêu trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

Thang Viên biết Trình Tiêu không thích nhập nhằng, càng không thích vòng vo. Anh ấy im lặng suy nghĩ mấy giây rồi từ từ nói ra miệng: “Em nghe Chương Tư Tuyền nói, anh đang tìm cách kiếm tiền nhanh nhất có thể. Em đang nghĩ, có cần em giúp gì không?”

Trình Tiêu nhìn chằm chằm vào anh ấy một hồi lâu bằng ánh mắt sâu xa, sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu do anh ấy pha chế, rồi khoác đàn guitar đi ra ngoài luôn.

Khi đi ngang qua bên cạnh anh ấy, Trình Tiêu dừng bước, giơ tay vỗ vỗ vào bả vai chắc nịch của anh ấy

“Không sao đâu.”

Giọng nói chợt nghe thì thấy lạnh nhạt, nhưng chỉ có người quen thuộc với anh mới có thể hiểu rõ, sự dịu dàng của anh, ẩn giấu trong mỗi một câu nói lạnh như băng, hòa vào trong từng hành động ấm áp của anh.

“Tiêu gia.”

Thang Viên đột nhiên lên giọng hét to, gọi anh lại ở phía sau lưng anh. Người đàn ông sửng sốt, nhưng không quay đầu lại.

“Tuy rằng chúng ta mới chỉ quen biết nhau hai năm, nhưng trong lòng em, em thật lòng coi anh như anh ruột. Lúc trước, nếu không phải anh cứu em, em đã sớm biến thành một thi thể từ lâu rồi. Ơn nghĩa này, em mãi khắc ghi trong lòng. Nếu ngày nào đó, anh có chỗ cần dùng tới em, cho dù phải vào nơi dầu sôi lửa bỏng em cũng sẽ không chối từ.”

Anh ấy nói một cách nghiêm túc, mắt ngập tràn nước mắt chân thành, trông hơi giống với lời dặn dò trước khi lên chiến trường nơi đầu rơi máu chảy.

Trình Tiêu xoay người lại nhìn anh ấy, nhíu mày: “Có chuyện gì thì nói, sến sẩm cái gì thế?”

Thang Viên xấu hổ chùi mũi, ngây ngốc cười hai tiếng.

Trình Tiêu nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh ấy thì nhếch môi cười cười: “Biết rồi.”

“Hả?”

“Cậu quen biết rộng, giúp tôi hỏi xem việc gì có thể kiếm tiền nhanh, mệt một chút cũng không sao, tôi muốn có lương cao.”

Thang Viên im lặng suy ngẫm một lát: “Hai ngày nữa có trận đấu quyền anh…”

“Không làm chuyện phạm pháp.” Anh từ chối thẳng thừng.

Anh ấy đảo mắt, bỗng nhiên nhớ tới một người: “Mấy ngày trước, chú của em có nói chuyện với em, chỗ chú ấy đang tuyển người, nguồn thu khách quan. Có điều…”

“Có điều cái gì?”

“Mệt, rất mệt, là kiểu mệt không phải chuyện con người có thể làm được.”

“Không sợ mệt, số tiền hợp lý là được.”

“Lát nữa, em gửi số điện thoại của chú ấy cho anh, anh đi thẳng tới đó là được.”

“Cảm ơn.”

Trình Tiêu cười một tiếng, cả người như trút được gánh nặng, trước khi ra cửa, anh nhỏ giọng nói: “Rượu không tệ đâu.”

Thang Viên nhận được lời khen thì xoay tròn nhảy lên ngay tại chỗ, vui vẻ y hệt một đứa con nít.

Cuối cùng anh ấy đã có thể làm một chút việc cho Trình Tiêu.

——————

Kỳ thi tháng cuối cùng kết thúc, kết quả học tập của Chu Thanh Dao có tiến bộ vượt bậc.

Mặc dù vẫn mãi là kẻ xếp thứ hai, nhưng số điểm chênh lệch với người đứng đầu trên bảng thành tích đã không tới 10 điểm.

So với vẻ bình tĩnh như thường của Chu Thanh Dao thì Hồ Mộng lại kích động lôi kéo tay cô nhảy cồng cồng, chen lấn đám người đang xem kết quả, một chân cô ấy giẫm lên chân một cậu con trai.

“Úi, xin lỗi nhé.”

Mặc dù Hồ Mộng ồn ào ầm ĩ nhưng lại không ngang ngược, vẫn có phép lịch sự cơ bản.

“Không sao.” Giọng nói của cậu thiếu niên ấy trong trẻo dịu nhẹ, lịch sự nho nhã.

Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu con trai trước mắt thì lập tức đỏ bừng mặt.

“Cậu… cậu…”

Giọng Hồ Mộng run lên, nhưng người ta hoàn toàn không chú ý tới cô ấy, thậm chí còn chẳng dừng lại nửa giây, mà lia mắt nhìn thẳng về phía Chu Thanh Dao ở đằng sau cô ấy.

“Lần này cậu thi không tệ.”

Bề ngoài là khen, nhưng thật ra lại có ẩn ý đằng sau lời nói ấy, sóng ngầm cuồn cuộn.

“Cho dù không tệ thì cũng vẫn thua cậu.” Cô vẫn nói bằng giọng bình tĩnh không nóng không lạnh.

“Tôi cứ tưởng yêu sớm sẽ ảnh hướng tới việc học tập, không ngờ cậu lại có tiến bộ lớn như này…”

Cậu ta đỡ mắt kính, ánh mắt lạnh lùng: “Đúng là khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác.”

Giọng nói của cậu ta không to không nhỏ, nhưng cũng thành công khiến bạn học xung quanh nghe rõ ràng. Những ánh mắt tò mò xem trò hề ấy bắn phá qua lại trên người bọn họ.

Tin đồn yêu đương của học sinh giỏi lớp 11 và đàn anh hư hỏng lớp 12 bay đầy trời, nhưng còn chưa có ai dám nói thẳng trước mặt người trong cuộc như này.

Dù sao học sinh nam có khí chất như Trình Tiêu thì người ngoài sẽ tự giác né xa ba mươi dặm, ai dám mạo hiểm đi nhổ răng cọp chứ.

Trong lúc bầu không khí giương cung bạt kiếm thì người trong cuộc lại chỉ khẽ mỉm cười.

“Cảm ơn đã khen, chắc chắn phải vậy rồi.”

Cô kéo Hồ Mộng đi về lớp học như thể không có chuyện gì xảy ra, hồn nhiên không quan tâm tới ánh mắt khác thường của những người xung quanh mình.

Hồ Mộng thì thầm bằng vẻ mặt hoảng hốt: “Người nọ trông có vẻ rất dịu dàng, sao nói chuyện lại đáng ghét như thế chứ?”

Chu Thanh Dao hời hợt nói: “Không biết, cũng không quan tâm.”

......

Vốn tưởng rằng việc này dừng ở đây, nhưng bất kể thế nào cô cũng không ngờ được lại còn có chuyện sau này nữa.

Lúc nghỉ trưa, Chu Thanh Dao và Hồ Mộng ăn cơm xong, trên đường trở lại khu nhà dạy học thì đụng phải bạn học cùng lớp, nói là giáo viên chủ nhiệm lớp tìm cô.

Trực giác nói cho Hồ Mộng biết, chắc chắn chuyện này có kỳ quặc.

Cô ấy mặt dày mày dạn đi theo Chu Thanh Dao, đưa đến cửa văn phòng còn không yên tâm nên nằm bò ở rìa khe cửa để nghe lén.

“Dao Dao, em là học sinh tiêu biểu mà cô tự mình tuyển vào, bây giờ là thời điểm quan trọng, em phải tập trung hơn vào việc học. Tuyệt đối đừng để mấy người vớ vẩn quấy rối suy nghĩ, ảnh hưởng tới chuyện học hành.”

Chu Thanh Dao im lặng lắng nghe, không nói gì suốt cả quá trình.

Cô chủ nhiệm là thật lòng quý cô, giọng nói dịu dàng, cũng hơi hơi lo lắng: “Có người tố cáo em và học sinh khóa trên yêu sớm. Hiện tại, nhà trường còn chưa biết việc này. Nếu làm lớn chuyện, nói không chừng còn hủy bỏ suất dự thi quốc gia của em. Cô hi vọng em nghĩ lại cho cẩn thận, đừng bỏ lỡ tương lai của mình.”

Chu Thanh Dao mím môi, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Ý của cô là… hi vọng em chia tay à?”

Cô giáo sửng sốt, có lẽ là không ngờ cô sẽ nói thẳng ra như thế.

“Em có thể nghĩ thông suốt, đương nhiên là tốt nhất.”

“Em sẽ không chia tay, càng sẽ không làm ảnh hưởng tới chuyện học hành.”

Cô cười, hàng mi cong cong thành vầng trăng non xinh đẹp, giọng nói lại vô cùng kiên quyết.

“Hơn nữa, em sẽ đánh bại người đứng đầu, không lâu nữa đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK