• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Sáng sớm

Edit: Kiwi

Đó là một buổi sáng hết sức bình thường.

Đồng hồ báo thức vang lên đúng 6 giờ 30 phút, cô gái trên chiếc giường đơn ngọ nguậy tỉnh giấc. Cô ngồi yên trên giường ba phút, sau đó máy móc mang dép lê và mặc đồng phục học sinh vào.

Kiểu dáng mang phong cách mùa hè thiên về hướng thể thao và giản dị, với chiếc áo polo màu trắng ở thân trên và chiếc quần ống rộng màu xanh nhạt ở phần dưới.

Ở cấp ba thì đã có quan niệm đẹp xấu rồi, có vô số lời phàn nàn rằng đồng phục học sinh xấu, nhưng suốt mấy năm đồng phục vẫn như vậy không hề thay đổi.

“Chị, ăn cơm.”

Bên ngoài có người gõ cửa, là một giọng trẻ con non nớt.

Cô gái quy định chỉ được gõ cửa ba lần, đứa bé trai cực kỳ nghe lời, gõ cửa ba lần xong là lập tức xoay người rời đi, đôi dép nhỏ ma sát với mặt đất vang lên tiếng loẹt xoẹt.

Đó là Chu Thanh Tiện, em trai cùng cha khác mẹ của cô – một cậu nhóc 6 tuổi ngây thơ lắm lời với niềm yêu thích mỗi ngày là lẽo đẽo sau lưng cô, quả đúng là một cái đuôi nhỏ.

Chu Thanh Dao không ghét thằng bé, nhưng cô cũng không quá thích nó.

Suy cho cùng thì cô là người hiểu rõ nhất rằng mình có thân phận gì trong cái nhà này.

Mà vị hoàng đế nhỏ này – ngang ngược kiêu căng với bên ngoài, mới mẫu giáo mà đã bắt nạt bạn cùng lớp – nếu không phải là nó ngoan ngoãn như một con chim cút trước mặt cô, cô thật sự có xúc động “vì việc nước quên tình nhà”, dùng keo 502 dán cái miệng đang thao thao lải nhải kia lại.

__________

Tháng 6 năm 2009, mùa hè đến muộn hơn bình thường nhưng vẫn ngột ngạt oi bức như thế, trong phòng ngoài phòng nóng như lò lửa, động một chút là toàn thân lại đổ mồ hôi.

Trên bàn là ba món ăn sáng muôn thuở - sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao.

Bánh quẩy và sữa đậu nành đã nguội ngắt, bánh bao được nhồi nhân tam tiên [1], ăn mấy miếng cũng không nếm ra được vị gì, không thể xem là đúng vị, chỉ coi như lấp bụng.

[1] Nhân tam tiên (sanxian) gồm ba thành phần là thịt heo, trứng và hải sản, thêm một ít lá hẹ băm nhỏ để tăng hương vị.

Mãi đã thành thói quen, Chu Thanh Dao lẳng lặng ngồi đối diện cậu nhóc, nhìn nó tươi cười ăn hoành thánh dầu mè mới làm – nước hầm xương ngọt thanh, cắn một ngụm hoành thánh là ứa nước.

Đó là món ăn do người mà cô gọi là “dì” suốt sáu năm đặc biệt chuẩn bị cho con trai cưng, ngày nào cũng kiên trì dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn nóng hổi cho nó, kể cả là trong mùa hè nóng nực.

Một người mẹ chu đáo và tri kỷ, đã được định sẵn là không có duyên với cô.

Lý Tuệ gắp vào trong bát cô hai cái bánh bao. Con người mà bình thường nói năng ra vẻ phách lối, chỉ khi có việc cần nhờ vả người khác mới có thể cố tình đè thấp giọng, giọng nói ấm áp êm tai.

“Mấy ngày này bố con bận suốt, dì cũng phải tăng ca, sau khi tan học con đến nhà trẻ đón Tiện Tiện có được không?”

Chu Thanh Dao đã quen với “nhiệm vụ” này. Cô khẽ “ừm” một tiếng, sau đó cúi đầu tập trung ăn bánh bao.

Cậu nhóc ném thìa xuống, nước canh bắn lên đôi má phúng phính của nó, Chu Thanh Tiện vỗ tay thích thú: “Tuyệt quá, chị hai đến đón con, lại được ăn kem rồi.”

“Ăn cái đầu con ấy.” Lý Tuệ thấp giọng răn dạy, vẫn không quên lau sạch vết bẩn trên mặt cậu bé.

Bà ta liếc nhìn Chu Thanh Dao đang uống sữa đậu nành, bóp giọng nói: “Chị con học hành vất vả, con hiểu chuyện một chút đi, đừng lúc nào cũng gây phiền phức cho chị.”

“Con không có gây phiền phức...” Cậu nhóc ỉu xìu cúi đầu, rầu rĩ cất tiếng.

Cô gái cười nhạt không nói gì, chút cay đắng lướt qua nơi khóe miệng. Cô đã từng nhìn thấy cảnh tượng gia đình vui đùa rất nhiều lần rồi, lần nào cô cũng trốn ở những góc tối tăm trong phòng mà sắm vai một người qua đường tầm thường.

Không tham gia, cũng chẳng đánh giá.

Cô uống cạn sữa đậu nành trong cốc, sau đó đứng dậy đẩy ghế vào chỗ cũ.

“Con ăn xong rồi.”

Cậu nhóc vội vàng nuốt đống đồ ăn xuống, miệng nhỏ bị bỏng, “hổn hển” thè lưỡi ra, lời nói cũng không rõ: “Chị hai, đợi… đợi em một chút.”

“Cạch.”

Tiếng đóng cửa vang lên thật khẽ.

Sắc mặt của Lý Tuệ hơi thay đổi, nói, giọng quái lạ: “Ăn cơm cho đàng hoàng, người ta có xem con như em trai ruột đâu.”

_______

Thị trấn phía Nam bước vào tháng sáu, hơi ẩm trong không khí bốc hơi hết từng chút một, mặt trời chói chang chiếu qua đầu, mang lại cảm giác nóng như thiêu như đốt.

Trên đường đến trường, Chu Thanh Dao đeo một chiếc cặp nặng trình trịch, lướt từ bóng cây này đến bóng cây khác, mồ hôi nóng hổi rịn ra từ phần mái bằng dày, dính vào da đầu như keo nước, tạo thành cái mũ màu đen không thoát ra được.

“Cô gái hôi hám.”

Có người gọi cô từ phía sau. Chu Thanh Dao không dừng bước, mỉm cười thả chậm hơi thở, qua tiếng bước chân nhảy cũng có thể đoán được đó là ai.

“Giả câm giả điếc.”

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mang kính đen vọt đến trước mặt Chu Thanh Dao, khẽ nâng cằm cô lên như một tên lưu manh: “Coi chừng anh thưởng cho cưng vài miếng bánh dầu đường [2] bây giờ.”

[2] Một món ăn truyền thống nổi tiếng của tỉnh Hồ Nam.

Chu Thanh Dao nóng nực không muốn nói chuyện, nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra, lấy tay điên cuồng quạt đi luồng gió nóng: “Mời anh đứng sang một bên, đừng có ngáng đường.”

“Uầy, đừng đi mà…”

Hồ Mộng bị bỏ xa vài bước vội vã đuổi theo, túm lấy quai cặp bắt Chu Thanh Dao dừng lại, hơi cất cao giọng: “Tớ hỏi cậu, bài kiểm tra tháng thế nào rồi?”

“Bình thường.”

“Lần trước cậu cũng bảo bình thường, kết quả vững vàng đứng thứ hai toàn khối.”

Chu Thanh Dao bị cô bạn cưỡng ép lôi kéo, phơi mình một lúc dưới ánh mặt trời mãnh liệt, đôi má gầy gầy ửng lên hai mảng đỏ. Làn da cô mẫn cảm, trời nóng rất dễ bị dị ứng, mùa hè như thiêu như đốt thế này quả thật là muốn chết.

Cổ họng cô khô khốc: “Cậu cũng biết là hạng nhì. Nếu không thể vượt qua hạng nhất thì mãi mãi chỉ có thể gọi là bình thường mà thôi.”

Hồ Mộng cong ngón tay, đẩy đẩy mắt kính, lầm bầm đầy ghen tị: “Chậc, khiêm tốn.”

Chu Thanh Dao liếc nhìn thời gian trên đồng hồ điện tử, tách khỏi Hồ Mộng, rảo bước nhanh hơn.

“Nhanh lên, bị muộn rồi.”

________

Chu Thanh Dao đang học lớp 10/1 của trường trung học thực nghiệm số hai Giang Châu, cả lớp có chưa đến 30 học sinh, tất cả những giáo viên giỏi nhất của trường đều tập trung tại đây, hoàn toàn có thể gọi là được ưu ái bậc nhất.

Nhưng ngôi trường này chắc chắn là một sự tồn tại kỳ lạ.

Nếu nói trường dở thì năm nào cũng có thể ươm mầm được một lứa hạt giống tốt đậu đại học trọng điểm.

Nhưng ngoại trừ hai lớp thực nghiệm của mỗi khối ra, còn lại toàn là một đám học sinh không hề có lý tưởng, đi học mà cứ như đi chơi vậy.

Giáo viên không thể kiểm soát được, yêu cầu duy nhất chính là phải đi thi, ít nhất là cũng phải viết tên vào bài kiểm tra, những thứ khác mặc anh muốn làm gì thì làm.

Giờ nghỉ trưa, Hồ Mộng lớp 2 tìm đến Chu Thanh Dao, hẹn nhau cùng xuống căn tin ăn.

Hai người khoác tay nhau đi đến cuối hành lang, từ chỗ này đi xuống, căn phòng đầu tiên cạnh cầu thang chính là lớp 6 – lớp quậy nhất cả trường.

Nghe nói trong lớp đó có rất nhiều “anh chị xã hội”, mấy vụ đánh nhau ở cổng trường đa phần đều là ân oán tình thù do đám người kia gây ra.

Lúc đi xuống cầu thang, Hồ Mộng run rẩy bước chân, ôm chặt lấy cánh tay Chu Thanh Dao, khẽ hỏi: “Mắc gì không đi đầu kia?”

Khu này luôn có cảm giác u ám. Rõ ràng đang là giữa trưa mùa hè nhưng không khí xung quanh cứ như tiến vào hầm băng vậy, ngay đến hô hấp cũng tỏa ra hơi lạnh.

Chu Thanh Dao đáp: “Đầu bên này gần căng tin.”

“Tớ đây thà đi đường vòng…”

Hồ Mộng nuốt một ngụm nước bọt, ấp a ấp úng nói: “Có phải cậu không biết đâu, cái lớp 6 này chính là u nhọt của trường, tất cả đều là mấy đứa côn đồ dưới đáy xã hội, nghe nói học sinh từ nhiều lớp còn bị trấn lột tiền…”

Cô gái bỗng dưng im bặt.

…….

Ở ngã rẽ cầu thang, một vài nam sinh không mặc đồng phục đang ngồi trên cầu thang đi xuống, mỗi người đều cầm một điếu thuốc, khẽ rít vào rồi nhả ra, khói thuốc phì phèo.

Hai người còn lại thì đứng một cách tùy tiện, một người đứng dựa vào bức tường trắng châm thuốc, một người tựa vào thành cầu thang ngơ ngẩn.

Nghe thấy tiếng bước chân, mấy người đang ngồi giương mắt nhìn qua, Hồ Mộng vô thức thu mình lại núp phía sau Chu Thanh Dao.

Cô ấy là kiểu người “ở nhà em là cá mập, nhưng ra đường em là cá con” [3] điển hình, thật ra Hồ Mộng vô cùng nhút nhát, tình huống thế này còn sợ hơn cả phim ma, chỉ cần nhìn thấy đám con trai hổ báo cáo chồn này thôi là đủ khiến cô ấy sợ mất mật rồi.

[3] Gốc là 窝里横, một từ mạng chỉ kiểu người rất tốt bụng, ngoan ngoãn, hiền lành trước mặt người ngoài, nhưng với những người thân trong gia đình thì họ lại có một bộ mặt hoàn toàn khác – ngỗ nghịch, hung hãn, ngang ngược, không chịu nghe lời ai.

Đứng gần Hồ Mộng nhất là một tên mặt búng ra sữa với mái tóc được tẩy và nhuộm trắng như nhân vật 2D. Cậu ta mặc áo chẽn đen kết hợp với quần đi học, cười rộ lên híp mắt lại, cái miệng cười toe toét trông tà ác vô cùng.

“Ai ôi, có khách quý đến lớp 6 này.”

Cậu ta nhảy bật lên một cách khoa trương, cách độ cao một cái bậc thang nhìn về phía Hồ Mộng đang núp sau lưng Chu Thanh Dao: “Em gái nhỏ đừng sợ mà, anh đây hiền lành dịu dàng thế này, cũng có ăn thịt người đâu.”

Hồ Mộng bị giọng nói quỷ mị kia dọa sợ. Sợ hãi trước thế lực tà ác, cô ấy kéo quần áo của Chu Thanh Dao, hạ giọng xuống mức thấp nhất: “Chúng… Chúng ta vẫn nên rút là hơn…”

Chu Thanh Dao không trả lời, ánh mắt giả vờ như lơ đãng lướt qua nam sinh đang mặc áo thun dựa vào tường. Cô không kìm được mà liếc nhìn thêm vài cái, bắt gặp nụ cười đúng mực của Tóc Trắng.

“Cho bọn tôi đi xuống có được không?” Cô hỏi.

“Đương nhiên rồi.”

Tóc Trắng đáp lại một cách khá dễ chịu, cánh tay dài vung lên, mấy người đang ngồi nghe lời đứng dậy, nhường chỗ cho một con đường đầy nắng.

Hồ Mộng núp ở phía sau Chu Thanh Dao không dám mở mắt, cẩn thận dè dặt đi xuống dưới theo Chu Thanh Dao. Kết quả còn chưa đi được mấy bước, Tóc Trắng đã đạp chân lên tường, trực tiếp chặn đường hai người bọn họ.

“Ô…”

Một làn khói lớn phả vào mặt Chu Thanh Dao khiến cô nhíu mày ho khan.

“Không biết quy củ sao?”

Cô phẩy đi khói thuốc làm người khác sặc sụa trong không khí, chỉ hỏi cậu ta rằng: “Quy củ gì cơ?”

Cậu ta hất cằm, cà lơ phất phơ: “Như những gì cô nàng kia vừa nói đó, lớp 6 là u nhọt, thích nhất là trấn lột tiền. Cậu nói xem, nếu tôi không làm chút gì đó thì sao mà xứng được với hình tượng bình dị gần gũi với người ngoài của chúng tôi đây…”

Nói đoạn, cậu ta còn cố ý liếc nhìn Hồ Mộng, cười hỏi: “Cậu nói có đúng không?”

Hồ Mộng sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ ước gì mình có thể trốn vào trong khe tường. Cô ấy dùng hai tay túm chặt lấy vạt áo của Chu Thanh Dao, quần áo bị túm đến nhăn nhúm.

Bầu không khí đóng băng vài giây.

Hành lang trường học rất hẹp, khoảng trống bên phải và phía trước Chu Thanh Dao còn chưa đến nửa mét. Chàng trai dựa vào tường từ từ thu lại những suy nghĩ thả hồn theo mây, búng tàn thuốc xuống đất.

Anh ngậm điếu thuốc, rít mạnh một hơi, làn khói trắng như lụa mỏng tản ra trong không khí, khuôn mặt của chàng trai cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Lông mày rậm, sống mũi cao, xương mày sâu, mắt một mí nhưng mắt lại rất to, con ngươi màu nâu sẫm đầy u ám, quai hàm hơi vuông, đường nét rõ ràng.

Lúc ấy cực kỳ thịnh hành kiểu tóc uốn xoăn chỉa lung tung như pháo hoa nở rộ [4], còn có một số người chỉ hận không thể bôi cả lọ sáp vuốt tóc lên đầu, dựng thẳng đứng như bazooka [5] vậy.

[4] Hay để dễ hình dung thì mọi người có thể tưởng tượng nó giống như kiểu tóc HKT nhưng mà bớt “lồng lộn” hơn một tí.

[5] Một loại súng, hình minh họa:

Ảnh có chứa ngoài trời, súng, vũ khí, người</p>

<p>Mô tả được tạo tự động

Nhưng chàng trai lại để kiểu tóc ngắn gọn gàng, cạo hai bên đến mức gần như lộ ra da đầu, thoạt nhìn không có khí chất thư sinh mà càng giống với một cậu thanh niên lêu lổng trưởng thành hơn.

Anh có một giọng nói dễ nghe, hơi khàn như bị khói hun mà thành.

“Dương Khả, cậu ăn no rửng mỡ à?”

Lời nói với Tóc Trắng, ánh mắt lại quét qua Chu Thanh Dao đang đứng thẳng lưng.

Chu Thanh Dao cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt, cánh tay buông thõng bên hông khẽ cứng đờ, tim đang đập điên cuồng cũng hẫng đi nửa nhịp.

Tóc Trắng ngạc nhiên vô cùng, bật cười một cách khoa trương: “Tiêu gia, không ngờ cậu cũng biết thương hoa tiếc ngọc đó nha…”

Cậu trai không nói gì nữa, mí mắt nhướng lên, đôi mắt sắc lạnh và u ám, nhìn vào là thấy được sự đè nén.

Lúc này, thiếu niên áo trắng đang dựa vào cầu thang tự nhiên ném điếu thuốc đi, lười nhác cất lời: “Đừng có nổi khùng nữa, mau thả người đi đi.”

Tóc Trắng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, nhún vai đầy tiếc nuối, nổi lòng khoan dung thu chân lại.

“Được rồi, cho nợ phí bảo kê, lần sau bổ sung.”

Thoát khỏi hang hùm, Hồ Mộng kéo mạnh đồng phục học sinh của Chu Thanh Dao. Cơ thể cứng ngắc từ từ thả lỏng, Chu Thanh Dao từ tốn bước xuống cùng với người phía sau.

“Hoan nghênh lần sau lại tới!”

Dẫu đã nhường đường, Tóc Trắng bỗng nhiên lại rống to vào mặt hai người bọn họ hệt như kẻ điên, sau đó ngửa mặt lên trời cười điên dại.

Tiếng cười kia chói tai và đầy bén nhọn, thoạt nghe còn trực quan hơn cả tiếng quỷ gào lạnh lẽo trong phim kinh dị.

Hồ Mộng bị mấy hành động này dọa đến nỗi suýt phát khóc, mắt nhắm nghiền đi qua suốt quãng đường chỗ cầu thang không dài kia.

Lúc đến chỗ ngoặt, Chu Thanh Dao không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn một chút.

Chàng trai dựa vào tường lại nhét một điếu thuốc vào miệng, ngón cái lướt qua, ánh đỏ vụt lên từ chiếc bật lửa Zippo. Anh nghiêng đầu châm lửa, ánh mắt khẽ quét qua, cách khoảng không chạm phải ánh mắt cô.

Chu Thanh Dao nhìn đi chỗ khác, giấu tâm tư đi, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới cái “nắp nồi” [5] tiếp tục nóng lên.

[5] Ý chỉ phần mái bằng dày của nữ chính.

Hơn một năm.

Đây là lần cô gần anh nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang