• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Canh ngọt

Edit: Chuối Táo Quạ dài 50 cm nặng 1 kg

Ngày mùa hè ở thành phố phía Nam nóng lên nhanh chóng, trong một đêm, nhiệt độ không khí đã leo lên 35 độ.

Người đi ở dưới ánh nắng chói chang có thể chứng minh một cách hoàn mỹ xem cái gì gọi là mồ hôi rơi như mưa.

Đương nhiên giờ thể dục giữa giờ vào tiết thứ hai sẽ trở thành ác mộng của tất cả mọi người.

Tiếng nhạc thể dục tràn ngập sức sống tuổi trẻ vang lên từ radio, đám học sinh phơi dưới ánh nắng chói chang phải đong vung tay múa chân một cách bất đắc dĩ.

Động tác thứ ba từ cuối lên phải xoay người ra phía sau, đây là khoảnh khắc mà Chu Thanh Dao chờ mong nhất hàng ngày.

Lớp 11/6 ở chéo chéo đằng sau lớp cô, con trai xếp hàng dựa theo chiều cao. Cô gần như không cần tốn sức thì đã tìm thấy bóng dáng của chàng trai ở cuối hàng.

Nhiều lần như vậy, cô chưa từng thấy anh nghiêm túc vung tay đá chân bao giờ, lần nào cũng chỉ quơ quơ cho có lệ.

Mà anh để kiểu tóc húi cua vô cùng tiêu biểu, cực kỳ nổi bật trong đám con trai vẫn còn trẻ trâu.

Dường như anh rất ít khi mặc quần áo sáng màu, hầu như đều là màu xám trắng đen, thỉnh thoảng mới có một lần nhìn thấy anh mặc màu cam sáng, nhưng lại là đồng phục của đội trong giải bóng đá của trường vào một tháng trước.

Đó là lần đầu tiên Chu Thanh Dao trắng trợn nhìn chằm chằm vào anh, rõ ràng sân thể dục và khán đài cách nhau một đoạn, nhưng ánh mắt cô như thể mọc trên người anh vậy.

Nhìn anh bước ra, chân dài sải bước chạy nhanh trên mặt cỏ, dưới chân nhanh nhẹn di chuyển bóng, tay thì chỉ huy đồng đội, dễ dàng đánh bại các lớp khác.

Hôm đó mặt trời chói chang, bởi vì vận động mạnh, cả người chàng trai ấy toát mồ hôi vì nóng. Anh tùy tiện vén nửa vạt áo dưới của đồng phục đội lên rồi quạt gió cho bớt nóng, loáng thoáng để lộ làn da ngăm đen và cơ bụng săn chắc.

Chu Thanh Dao nhìn mà mặt nóng lên, quay đầu đi nhìn sang chỗ khác, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, mí mắt dưới đầy đặn trông như những con tằm nhỏ mũm mĩm, lúc cười rộ lên thì cong cong như trăng non.

Tiếng nhạc dồn dập, trong lúc cô vẫn còn đang ngẩn người thì mọi người đều đã quay lại chỗ cũ, chỉ có một mình cô nhìn chằm chằm vào nơi nào đó rồi ngẩn người.

Cô hoảng hốt thu tầm mắt lại, cứng đờ quay người về chỗ cũ.

Tim đập rất nhanh, lồng ngực sắp bị đâm thủng luôn rồi.

Gần cuối kỳ, lượng bài tập tăng mạnh.

Chu Thanh Dao làm xong bài cuối cùng, thần kinh căng thẳng được thả lỏng hoàn toàn.

Cô xoay cổ tay cứng đờ, cảm giác nhức mỏi như kim châm tiến vào tận xương tủy, từ lòng bàn tay hơi hơi tê cứng cho đến khi hoàn toàn chết lặng.

“Dao Dao.”

Bên ngoài có người đang gọi cô, là bố Chu.

Chu Thanh Dao không nhanh không chậm thu dọn cặp sách, lúc ra cửa thì nhìn đồng hồ, 9 giờ rồi.

Cho đến trước khi đi ngủ, khoảng thời gian còn lại là thời gian sung sướng của cô.

Một người, cô đơn sung sướng.

Người vừa mới đi đến phòng khách thì đã có mùi rượu ngọt dịu xông vào mũi. Đôi mắt u ám của cô sáng lên trong nháy mắt, cô sải bước nhanh hơn đi vào bếp, thấy bố Chu đang bận rộn trước kệ bếp. Trên bếp nấu một nồi canh ngọt đặc sản của Giang Châu, món canh trứng rượu ngọt.

Rượu ngọt cũng được gọi là rượu ủ, các địa phương khác thích cho thêm bánh trôi hoặc viên bột nếp rồi làm thành món chính. Nhưng Giang Châu lại thích dùng làm bữa sáng hoặc bữa ăn khuya hơn.

Cách làm rất đơn giản, một nồi nước, mấy thìa rượu ủ thật to, lại cho thêm hai ba quả trứng gà đã đánh đều. Đợi trứng và mùi rượu hợp làm một thì cuối cùng, cho thêm chút đường đỏ, thế là xong một nồi canh trứng rượu ngọt có mùi thơm nức mũi.

Lý Tuệ đưa Chu Thanh Tiện đến khu vui chơi trong trung tâm thương mại, tối nay chỉ còn hai bố con ở nhà.

Trên bàn cơm, bố Chu và Chu Thanh Dao ngồi đối diện nhau, trước mặt mỗi người đều có một bát canh nhỏ.

Canh ngọt nóng bỏng rẫy phải thổi nguội mới có thể ăn, kết hợp với nhiệt độ oi bức bực bội, đầu lưỡi giống như bị lửa đốt liên tục cho bỏng rẫy, sau lưng toàn là mồ hôi nóng to cỡ hạt đậu, tay áo cộc ướt thành dạng gần như trong suốt.

Bố Chu ngẩng đầu lên nhìn cô: “Bố để lại một ít cho ông Trương của con đó, con ăn xong thì mang qua đi, cảm ơn ông ấy vì bình thường vẫn hay quan tâm đến con.”

Cô vừa mới cho vào đầy miệng, mùi rượu thơm nồng tinh khiết, cô ậm ờ “vâng” một tiếng.

Uống sạch một bát to không sót giọt nào, nếu không phải sức ức của cô quá yếu thì chỉ ước gì có thể ăn thêm hai bát nữa. Cô luôn cảm thấy dạ dày đã căng tràn rồi, nhưng lòng vẫn chưa được thỏa mãn, điển hình của việc chưa đã thèm.

Ông Trương là bạn bè thân thiết với bà nội hồi trước, mọi người đều ở chung một khu. Nhà cô là căn hộ nhỏ ở dãy phía trước, sau 10 tòa thì quy mô đã tăng gấp đôi. Nghe đồn đó là phúc lợi của cán bộ, càng về sau, nhà càng lớn càng thoải mái.

Trước khi về hưu, ông Trương là phó quản đốc của xưởng, hoàn cảnh gia đình vô cùng tốt, nghe nói, con trai con gái của ông, một người là thầy giáo, một người là luật sư. Bọn họ cũng rất yêu thương quan tâm tới ông, nổi tiếng là hiếu thảo.

Nhưng ông Trương là người có tính tình kỳ lạ, sau khi người bạn già qua đời vào mấy năm trước, bất kể người nhà khuyên nhủ an ủi như thế nào, ông vẫn nhất quyết không đến ở nhà con cái, quyết tâm muốn ở một mình trong căn nhà cũ này.

Chu Thanh Dao có vóc dáng gầy nhỏ. Đồ đựng do thế hệ trước để lại được làm thủ công rất nặng. Cô cẩn thận đi từng bước một, gắng sức bưng nồi nước đường kia lên rồi đi lò dò từng bước nhỏ.

Chỉ là quãng đường 200 mét mà dường như cô phải trải qua muôn vàn khó khăn mới lề mề tới được nơi thỉnh kinh. Ban đêm tối lửa tắt đèn, đèn đường ở khu nhà kiểu cũ mờ mịt, luôn có mấy cái bị hỏng, cô gần như phải dò dẫm đi đường.

Nhà ông Trương ở tầng 4, cô ra sức leo lên đầy vất vả. Đợi đến khi nhìn thấy ánh sáng rực rỡ ở tầng 4, người đã mệt rã rời.

“Ông Trương ơi?”

Hai tay cô bưng nước đường, không rảnh tay để gõ cửa, chỉ có thể nhỏ tiếng gọi ở bên ngoài. Cả hành lang vang vọng tiếng gọi to mà nhỏ nhẹ của cô.

Nhưng gọi rất lâu mà bên trong không có chút phản ứng nào.

Trong đầu Chu Thanh Dao lóe lên một khả năng khiến người ta hít thở không thông, chẳng lẽ không có ai ở nhà ư?

Cô kiên nhẫn đợi một lúc lâu, vừa định bỏ cuộc giữa chừng thì đột nhiên phát hiện cửa chính không đóng chặt, khí lạnh rò ra từ dưới khe cửa. Cô hắng giọng, lễ phép thông báo một tiếng: “Ông Trương ơi, cháu vào nhé.”

Thứ duy nhất có thể sử dụng lúc này chỉ có chân, cô khẽ đá văng cửa ra. Dòng khí mát nhẹ nhàng khoan khoái như mưa phùn gió xuân làm dịu cơn nóng trong cơ thể cô. Cô cảm thấy mình vừa bước vào thiên đường trong giây lát.

Diện tích căn nhà rất lớn, là kiểu 4 phòng ngủ 2 phòng khách, điều hòa hình cái tủ ở trong góc phòng khách đang thổi ra gió lạnh, quả thật là khiến lòng người rơi vào nơi ngọt ngào của nhân gian.

Chu Thanh Dao vững vàng đặt đồ đựng trong tay lên bàn ăn cơm, đứng tại chỗ nhìn xung quanh, hoàn toàn không tìm thấy một bóng người.

Cô không khỏi thắc mắc, đã muộn thế này rồi mà lại không có ai ở nhà, cũng không đóng cửa, ông cụ là một cụ già neo đơn thì có thể đi đâu được?

Đột nhiên, “rầm” một tiếng rất to.

Cô gái nhỏ hoảng sợ, tìm kiếm âm thanh rồi chậm chạp đi về nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh là kiểu cửa kéo, xuyên qua ánh sáng lờ mờ tối tăm có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong có bóng người đong đưa.

Cô dán lỗ tai lên cửa nghiêm túc nghe một lát, bên trong thường xuyên truyền ra tiếng dụng cụ va chạm, cùng với tiếng nước ào ào. Chu Thanh Dao vô cùng sợ hãi, trong đầu tràn ngập cảnh tượng mấy tên biến thái vào nhà cướp bóc, chặt xác phi tang trong bản tin thời sự.

Trời đất ơi!

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Chu Thanh Dao nóng nảy xoay qua xoay lại tại chỗ, tựa như kiến bò trên chảo nóng, đầu óc loạn cào cào.

Nhưng khi cô bình tĩnh lại, lại nghi ngờ từ từ ghé sát vào, cái mũi nhỏ ngửi ngửi, xác định không có mùi máu tươi khó ngửi, lúc này cô mới yên tâm.

Cô gõ cửa hai cái thật khẽ: “Ông Trương ơi, ông ở bên trong ạ?”

Bên trong không đáp lại, chỉ có tiếng nước chảy ào ào không ngừng.

Chu Thanh Dao lấy can đảm định đẩy cửa tìm kết quả, nhưng xuất phát từ bản năng bảo vệ bản thân, cô chạy vào bếp sờ soạng tìm một con dao nhỏ. Lòng bàn tay run rẩy nắm lấy cán dao đặt ở trước ngực, là trạng thái đề phòng.

Sau đó, cô hít sâu một hơi, từ từ kéo cửa ra từng chút một. Lúc kéo được một nửa, cô lờ mờ trông thấy một người đàn ông để trần nửa người trên đang quay lưng về phía mình để sửa vòi nước.

Da người này ngăm đen, bả vai rất rộng, khi cánh tay cường tráng dùng sức, cơ bắp phía sau lưng gồ lên thành đường cong rắn rỏi đẹp mắt, cực kỳ có cảm giác đẹp tới nổ tung.

Tế bào cả người cô căng cứng, một tay giơ dao, phát ra tiếng từ trong cổ họng: “Này.”

Tiếng nước quá to, hoàn toàn át hết giọng nói của cô.

Trong lúc cô tiến thoái lưỡng nan, cửa phòng đọc sách bỗng nhiên mở ra, phía sau chợt truyền đến giọng nói cực kỳ hồn hậu của ông Trương: “Dao Dao đến rồi.”

“Người già rồi tai không tốt, ông còn tưởng là ảo giác.”

Giọng nói của ông cụ hồn hậu chất phác, vận khí đan điền, người đàn ông trong nhà vệ sinh nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.

Chu Thanh Dao nhìn rõ người đó, cả người đơ ra tại chỗ, tay mất sức, suýt nữa làm rơi dao.

Chàng trai thấy cô gái giơ dao lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên ở cửa, anh sửng sốt một giây, nhíu chặt mày liếc qua.

“—— Em.”

Còn chưa nói tiếp, tay hơi thả lỏng, vòi nước chưa cài cẩn thận rơi “bụp” xuống đất, ống nước bị gãy phun ra một dòng nước lạnh, xối chàng trai đang nửa ngồi xổm ướt hết từ đầu đến chân, quần jean ướt sũng nước.

Trình Tiêu hơi hơi nhắm mắt lại, ngăn cản xúc động muốn mắng người.

Anh đội nước lạnh đang phun lung tung bốn phía, hai tay lưu loát cài lại một lần nữa, tốc độ lần này rất nhanh, thoăn thoắt buộc chặt mối nối.

Anh vặn chặt chốt mở, từ từ đứng lên, tiện tay lấy khăn sạch trên giá treo quàng ở sau cổ, đỉnh đầu vẫn còn nhỏ nước tí tách.

Chu Thanh Dao dựa vào cửa còn chưa hoàn hồn từ trong khiếp sợ. Chàng trai kia đã đi đến trước mặt cô, cô gầy yếu ở trước cơ thể cao lớn cường tráng, yếu ớt tựa như con kiến chỉ tiện tay là có thể bóp chết.

Cô hoang mang ngước mắt lên, nhìn bức tranh nam sắc đẹp như đóa hoa sen hé nở trên mặt nước, khuôn mặt nhỏ căng đỏ lên.

Trình Tiêu cướp lấy con dao nhỏ trên tay cô, chọc chọc hai cái vào lòng bàn tay, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng âm u lạnh lẽo.

Anh cúi đầu, cười khẩy một tiếng: “Có gan cầm dao, em đúng là không vừa đâu.”

Chu Thanh Dao: “...”

Trên ghế sofa ngoài phòng khách, ông Trương bưng bát nhỏ thưởng thức món ngon mà Chu Thanh Dao trèo đèo lội suối mang tới đây, cười tủm tỉm đánh giá món nước đường ngọt gãi đúng chỗ ngứa này.

Nhưng trong đầu Chu Thanh Dao vẫn đang “Ong ong”, có quá nhiều bí ẩn chưa được giải đáp rõ, nhưng lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, hoặc là nói, rốt cuộc là có nên hỏi hay không.

“Bố Trương này.”

Cửa phòng ngủ mở ra, người đàn ông kia thay một chiếc quần dài rộng thùng thình màu đen, vừa đi vừa dùng khăn lông lau khô nửa người trên trần trụi: “Đèn tường trong phòng bố hỏng một cái rồi, lần sau tới con sẽ thay.”

Chu Thanh Dao chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt chạm vào chấm nhỏ đỏ thắm ở trước ngực anh, mặt đột nhiên nóng bỏng. Cô quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn thẳng vào đó nữa.

Ông Trương liếc nhìn cô nhóc đang ngượng ngùng, túm lấy áo cộc trên ghế sofa ném lên người anh: “Mặc áo vào, còn ra thể thống gì.”

Trình Tiêu nhìn về phía cô nhóc trên ghế sofa, mặc áo vào theo lời ông cụ nói.

“Con đi đây.”

Anh chào một câu, xoay người muốn đi ra cửa chính.

“Đợi chút.”

Ông Trương gọi anh lại, dẫu sao cũng là người làm lãnh đạo hơn nửa đời người, nói chuyện vẫn đủ uy hiếp như trước đây.

“Ông không ăn hết được một nồi to thế này, cháu ngồi xuống, tiêu diệt giúp ông hai bát đi.”

Chàng trai liếc nhìn canh ngọt màu đỏ nhạt, anh không có hứng với mấy thứ ngọt ngấy này nên lạnh nhạt từ chối: “Không ăn, cháu còn có việc khác phải làm.”

“Cháu bận cái gì ông còn không biết chắc, toàn bận vớ vẩn, không có việc gì ra hồn.”

Ông Trương không cao, hơi béo, một ít tóc mai bạc trắng, trông khoảng 60 tuổi.

Lúc đối xử với Chu Thanh Dao thì gương mặt ông hiền từ, nhưng khi ánh mắt sáng ngời có thần kia dừng trên người Trình Tiêu thì vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ, còn kèm theo mấy phần buồn khổ vì hận sắt không thành thép.

Chàng trai bị ông cụ xem thường, muốn cười mà không cười: “Ông phê bình đều đúng.”

Chân anh dài, đi mấy bước đã ra tới cửa, nhưng tay còn chưa chạm vào tay nắm cửa, ông Trương phía sau đã lên giọng, mặt nặng mày nhẹ lên tiếng nói: “Cháu đi đi cháu đi đi, bình thường chẳng thấy bóng dáng, tới cũng vội vàng đi luôn. Bây giờ lời ông già này nói cũng không có hiệu quả. Không biết ông nội cháu trên trời có linh thiêng, thấy cảnh này có thất vọng buồn lòng hay không…”

Trình Tiêu ở đối diện cửa, đầu lưỡi lướt qua môi dưới, chống mạnh vào má, ngay sau đó, anh khẽ thở dài một tiếng, thỏa hiệp quay lại ghế sofa.

“Ông thắng rồi.”

Lần nào ông Trương cũng dùng được chiêu này, ông đắc ý nhướn mày.

Anh đã biết từ lâu rồi, thằng nhóc Trình Tiêu này nhìn có vẻ hung hãn, nhưng thật ra mềm lòng.

Bố mẹ anh bị tai nạn xe qua đời từ lúc anh còn bé, sau đó, lại luôn ở bên cạnh ông nội bị bệnh nặng, từ nhỏ đã chịu không ít khổ.

Mấy năm trước, ông nội anh qua đời, người thân còn sót lại, ngoại trừ người cậu không chuyện ác nào không làm, thường xuyên phải ra vào vào cục cảnh sát để đón người, thì chỉ có ông cụ Trương đã nhìn anh từ bé đến lớn.

Nếu một đứa bé không có chỗ dựa muốn dừng chân ở thành phố này thì chỉ có thể vào đời từ sớm chấp nhận bị hiện thực vùi dập. Nếu không phải di nguyện của ông nội anh là yêu cầu anh học hết cấp ba thì có khi anh đã sớm bỏ học từ lâu, chính thức trở thành người lăn lộn ngoài xã hội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK