• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sapoche

Mấy ngày mưa to liên tiếp, Giang Châu bỗng chốc rơi vào mùa thu.

Gió lạnh trong lành, mát mẻ thổi vào mặt, còn cuốn theo mùi nước tanh nhàn nhạt từ ven biển kéo vào, là hương vị đặc trưng của nội thành cũ.

Cuộc sống của bọn họ cũng chính thức tiến vào quỹ đạo, không có nhiều chuyện xảy ra lắm, thường chỉ có vui vẻ, bình thản và ấm áp.

Như thể qua một đêm, tất cả những nóng nảy và giận hờn đều theo hơi lạnh mùa thu cuốn bay không còn sót lại gì.

Cuộc sống mới tinh và sáng sủa, tràn ngập những tình yêu và hy vọng.

Tiến vào lớp mười một, bài vở nặng nề và bài tập tăng lên gấp đôi.

Học tập buồn tẻ và vất vả, nhưng cũng may có người làm bạn bên cạnh cô, có thể thời thời khắc khắc cho cô năng lượng vô tận.

Yên lặng nhưng có thể làm chỗ dựa vững chắc, bất cứ lúc nào cũng có thể che mưa chắn gió cho cô.

Hệt như một cái bếp lò ấm nóng, cho cô toàn bộ sự ấm áp, từ trên giường xuống dưới giường.

Từ ngày cô dọn ra ở riêng, cô dành ít nhất 90% thời gian của mình đều ở tại nhà của Trình Tiêu.

Người nào đó mặc dù vẫn mở miệng ra là “Con gái nên chú ý đến ảnh hưởng sau này”, nhưng hết lần này đến lần khác nửa đêm ngủ không được, hết lần này đến lần khác tự chạy đến nhà cô làm mấy trò mất mặt.

Nhưng cô cũng thật sự cần anh.

Anh cũng thế.

---

Hai tháng bình tĩnh như nước trôi qua rất nhanh, trên người Chu Thanh Dao cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện đặc biệt.

Vốn dĩ cô là một người nhỏ bé, trong suốt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã được đứng đầu, được vinh danh trên “bảng bát quái” của trường học.

Chuyện xấu của cô và Trình Tiêu truyền ra vô cùng ầm ĩ, mọi người đều biết cả.

Một học sinh trong sáng, và một học sinh thô bạo, trưởng thành.

Chỉ cần nhìn vào những tên nhân vật trong đấy cũng biết đây là tin nóng, nó cũng đủ để nhóm nữ sinh có niềm đam mê tình yêu cuồng nhiệt trong tiểu thuyết bị thu phục.

Thật ra ngay từ đầu, bọn họ chỉ mờ mờ ám ám nói chuyện yêu nhau, ai ngờ đột nhiên gặp phải một Tóc Trắng muốn làm lớn chuyện thế này.

Mỗi khi gặp nhau ở trường học, cách một hành lang đã thấy cậu ta hô to “chị dâu”, giọng to đến nổi cả mấy tầng lầu đều có thể nghe thấy.

Càng ngày càng nhiều, ngay cả Hồ Mộng cũng nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi cô: “Sao cậu ấy lại gọi cậu là chị dâu thế?”

Chu Thanh Dao đỏ mặt nói, “Cậu ấy có bệnh.”

Hồ Mộng tỏ vẻ hiểu được, “Thật là bệnh không nhẹ.”

Những câu chuyện phiếm trong nhóm học sinh dần trở nên hỗn độn, cứ như có một lực lượng bí ẩn nào đó đã đẩy cô đến đỉnh điểm của câu chuyện này, cô không thể làm chuyện ngu ngốc thế được.

Giữa tuần tháng mười, trường học tổ chức trận chung kết cuộc thi đá bóng, lớp 12/5 và 12/6 cùng nhau tranh chức vô địch.

Giữa đám đông trong sân cổ vũ, không thể nào thiếu được những cô nàng thầm thương trộm nhớ Trình Tiêu rồi, đứng đầu là một cô gái được xưng là hoa khôi của năm.

Công chúa ngọt ngào với đôi mắt luôn để trên đỉnh đầu, nghe nói là một nữ sinh nhà giàu, đôi giày cũng hơn nghìn đô, vô cùng nổi bật giữa đám học sinh nghèo.

Ngay cả Hồ Mộng cũng chẳng nhịn được mà cảm thán, “Cũng đều là con gái, sao lại khác biệt lớn như thế.”

Đương nhiên cô ấy không hề để ý thấy Chu Thanh Dao đang tức giận đến đau cả răng, cho nên mới dám không chút kiêng dè nào mà điên cuồng kêu la.

“Tớ nghe nói cô ấy thích Trình Tiêu lớp 6 đấy, theo đuổi thời gian dài rồi, tớ nhìn lúc lâu rồi đấy, ngoại trừ cao với đẹp trai ra, cũng chẳng cảm thấy có chỗ nào tốt làm cho cô ấy muốn ngừng mà ngừng không được…”

Cô nhanh chóng mím môi dưới, đầu óc như sắp bốc hơi đến nơi.

Ai, thực sự khiến người ta bốc hỏa mà!

Cô quay đầu nhìn Hồ Mộng, gằn từng chữ, “Trình Tiêu là bạn trai tớ.”

Hồ Mộng cũng ngu ngơ hết lúc lâu, cười ra tiếng, nhẹ nhàng đánh cô, “Đùa cái gì thế, đừng loạn nữa.”

Nói xong, Hồ Mộng còn chỉ chỉ phía trước, “Cậu xem, người ta đều đến đưa khăn và nước luôn rồi, thật tri kỷ…”

Chu Thanh Dao nghe thế thì quay lại nhìn, quả thật nhìn thấy một người đàn ông đang chuẩn bị vào sân bị một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa chặn lại.

Khuôn mặt vừa thẹn thùng vừa tươi cười, giống như ma quỷ trong tay cầm quyền trượng, thành công khơi dậy ngọn lửa chiến đấu của cô.

Trong chớp mắt, Hồ Mộng đã thấy cô chạy mất rồi.

“Trận đấu hôm nay, hy vọng cậu có thể thắng.”

Hoa khôi đưa cho anh chiếc khăn đã chuẩn bị trước, phía trên in tên nhãn hiệu sang trọng, Tóc Trắng đang đứng xem kịch bên cạnh họ thẳng tên “thương hiệu lớn”.

Sắc mặt Trình Tiêu hơi đen lại, rõ ràng không kiên nhẫn vừa mới tính lạnh giọng đuổi người, đáy mắt anh đã nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé, đứng thẳng tắp bên cạnh hoa khôi.

Với tư thế này, có thể thấy rõ là tới để đánh nhau.

Đôi mắt chẳng mấy quan tâm của Kỳ Hạ bỗng nhiên sáng lên, ai lại chẳng thích nhìn thấy dáng vẻ thực tế của Tu La Tràng chứ?

Chu Thanh Dao ngẩng đầu nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi, “Anh nhận đi, em nhìn anh nhận.”

Lời vừa ra khỏi miệng, mấy người phía sau đang xem phim cũng bị hai người chọc cười.

Trình Tiêu thấy cô vợ nhỏ đầy tức giận của mình, đầu lưỡi chống má, nhịn không được cười ra tiếng.

Anh rũ mắt xuống, khóe miệng cong lên ý cười nhạt.

“… Không dám.”

Chu Thanh Dao bị lòng đố kỵ làm cho chẳng thể phân biệt đúng sai nữa, thế cho nên khi nhìn thấy nữ sinh kia, ánh mắt tàn nhẫn như muốn nuốt sống người ta.

Trình Tiêu nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô gái kia trước khí thế hùng hồn của cô, lạnh nhạt nói: “Cậu cũng thấy đấy, nhà của tôi quản nghiêm, chuyện cô ấy không cho làm tôi cũng không dám nghĩ đến, cho nên, cậu tự giác rời đi đi.”

Hoa khôi bỏ chạy trối chết.

Mặc dù chuyện đã được giải quyết xong, nhưng Chu Thanh Dao vẫn tính món nợ này lên đầu anh.

Hai tháng nuôi dưỡng này đã khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở thành con cá nóc ngạo mạn rồi, Trình Tiêu đưa tay nhéo nhéo.

“Người cũng đã bị em dọa sợ chạy rồi, còn trừng anh nữa.”

Cô quay đầu, tiếp tục hờn dỗi.

“Không để ý đến anh sao?”

“Không!”

Trình Tiêu cười nhẹ, nhìn thấy mái tóc được buộc gọn dưới tai của cô, nho nhỏ dễ thương, giống như pháo hoa nhỏ nổ tung.

“Buổi tối làm cánh gà kho coca cho em, một bàn đều do em chọn món, được không?”

Dù sao quỷ tham ăn cũng có thể bị cách món ngon làm thèm nhỏ dãi chữa khỏi, Trình Tiêu hiểu rất rõ tính tình này của cô, mấy chuyện tức giận này, nếu một cái cánh gà dỗ không được, vậy thì mười cái.

Quả nhiên, cô gái nhỏ tính toán một chút, yên lặng liếc mắt nhìn anh một cái.

“Hừ… được rồi.”

Trình Tiêu cười hệt như hoa nở mùa xuân, thuận tay kéo kéo bím tóc của cô, cô tức giận đẩy anh.

Hai người ở trước mặt mọi người chẳng chút kiêng dè mà liếc mắt đưa tình.

Chờ bước chân nhẹ nhàng của cô gái nhỏ dần dần đi xa.

Hồ Mộng sợ ngây người hiểu rõ mọi chuyện cũng đi theo sau, “Cậu… cậu làm gì đấy?”

Cô đắc ý ngẩng cằm.

“Công khai biểu thị chủ quyền.”

---

Đầu tháng 11, mùa đông dần dần bước vào.

Cơn gió âm u thổi vào mặt, như những mũi dao sắt nhọn cắt vào mặt vô cùng đau đớn.

Chu Thanh Dao mặc một bộ quần áo màu đỏ mà Trình Tiêu mua để tham gia thi môn Vật lý.

Trường học chỉ đề cử hai người, một là cô, hai là Chu Uẩn, hai người đều được thành tích tốt nhất khi thi đua.

Trường học gióng trống khua chiêng mời tham gia lễ trao giải, hiệu trưởng vui muốn khóc, đối với chuyện này có liên quan đến trường học của bọn họ, bọn họ hệt như những ngôi sao sáng của Văn Khúc, có danh dự cao nhất.

Dưới sân khấu, Trình Tiêu mặc một cái áo len do cô chọn sáng nay, cứ đứng trong đám người liếc mắt một cái đã tìm thấy vị trí của anh.

Chu Thanh Dao giơ bằng khen trong tay cười tủm tỉm chụp ảnh cùng với hiệu trưởng, nhưng ánh mắt đã sớm chạy đến người mặc áo trắng phía dưới, nghĩ đến cuộc hẹn ăn thịt nướng tối nay với anh, cô đã thấy thèm đến mức chảy cả nước miếng.

Tóc Trắng mơ hồ nhìn thấy bầu không khí của cặp đôi này, cậu ấy cảm thấy chua vô cùng, nghiêng đầu nhìn Kỳ Hạ.

“Cậu nói xem vì sao Tiêu Gia lại thích loại cô gái như thế này chứ?”

Kỳ Hạ nhún vai, “Loại cô gái này không tốt sao?”

“Không phải không tốt, chỉ là… thiếu chút hương vị gì đấy.”

Kỳ Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, vẻ mặt bí hiểm, “Có lẽ đặc tính của con người chính là, dễ dàng sinh ra hảo cảm và tò mò đối với những người có tính cách tương phản…”

“Cậu không phải đang nói nhảm đấy chứ?”

Tóc Trắng hừ cười, “Giống như tớ đây, hoàn mỹ không chút tì vết, không ai xứng cả, chẳng phải sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại sao?”

“Cậu kiêu ngạo và cứng đầu như thế, thích hợp với một người nhát gan, sợ phiền phức đấy, thật xứng.”

Cậu ấy nói xong câu này, nhìn sang phía bên phải hất hất cằm lên nhìn.

“À, nhát gan của cậu kìa.”

Ánh mắt Tóc Trắng đảo qua nhìn, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.

“Món hàng ngu ngốc này, mẹ nó con mắt nào của cậu thấy xứng với tớ hả?”

Sau đó, cách đó không xa…

Hồ Mộng hắt xì muốn nổ mũi, bực bội xoa xoa cái mũi của mình.

… Ai mắng tôi thế này?

---

Cửa hàng thịt nướng ở trung tâm khu phố, cô mặc đồng phục nên khiến mọi người rất chú ý, vì thế hai người quyết định về nhà thay đồ và cất cặp trước.

Cô gái nhỏ sợ lạnh, đưa tay nhét vào lòng bàn tay anh, lại lần nữa bỏ vào trong túi áo anh, giống hệt như cặp đôi vườn trường đang trong thời kỳ yêu nhau cuồng nhiệt.

Đi đến trước hẻm, cô mơ hồ nhìn thấy một viên thịt nhỏ, đang ngồi xổm trước của hàng ăn vặt ăn xiên chân giò hun khói.

Trên mặt dính đầy tương ớt nhìn thấy trông vô cùng buồn cười.

Cậu nhóc đột nhiên ngẩng đầu, thấy cô đôi mắt cũng sáng hẳn lên, cười vô cùng rực rỡ, “… Chị ơi.”

Chu Thanh Dao nhanh chóng rút tay về, dường như muốn tránh nghi ngờ còn bước sang bên cạnh một bước.

Trình Tiêu vẫn đang bực mình, chỉ thấy một cậu nhóc mặc đồng phục tiểu học đang giơ xiên chân giò hun khói chạy như điên đến đây.

Anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ có vẻ mặt không được tự nhiên, chớp mắt đã hiểu rõ.

Sắc mặt Chu Thanh Dao cứng lại, “Sao em lại đến đây? Mẹ em đâu?”

Cậu nhóc đưa tay lau vết tương ớt dính ở miệng, nuốt xiên chân giò hun khói xuống, “Mẹ nói em tan học thì tự về nhà, em lén đến tìm chị.”

“Như thế không được, mọi người sẽ lo lắng chết luôn đấy…”

Nói xong cô lấy di động ra, chuẩn bị gọi bố Chu đến đón cậu nhóc.

Ai ngờ mới vừa mở một dãy số, ai ngờ Chu Thanh Tiện chơi xấu không muốn về nhà đã nhìn thấy Trình Tiêu đứng kế bên.

Mắt cậu nhóc mở lớn, ngây ngốc hai giây, mới nói, “Anh trai mèo máy.”

Trình Tiêu nhíu mày, “Em gọi anh là gì?”

“Máy… ưm ưm!”

Miệng đã bị người khác bịt kín lại, nguyên cái miệng nhỏ đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay mềm mềm của Chu Thanh Dao.

“Em nhận sai người rồi.” Cô ghé sát vào lỗ tai cậu nói nhỏ.

Cậu nhóc dùng toàn bộ sức lực của mình giãy ra, giọng nói non nớt nhưng đứt quãng, “Em… ừm… đúng thế…”

Trình Tiêu vô cùng thích thú nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang nghẹn họng làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, từ mặt đến cổ đều đỏ hết lên.

“Em thả nhóc con ra đi…”

Anh cong môi cười, “Anh thật muốn nghe thử xem, anh và mào máy giống nhau thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK