• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Chuối Táo Quạ dài 50 cm nặng 1 kg

Chu Thanh Dao ngẩn người, Trình Tiêu xấu hổ rút tay về.

Hai người trố mắt nhìn nhau, sửng sốt một lúc lâu.

Mặt anh đầm đìa mồ hôi, con ngươi đỏ ngầu sáng quắc bởi vì nhẫn nhịn quá mức. Mồ hôi trượt dọc theo hàm dưới săn chắc tiến vào trong cơ bắp gồng lên khắp người anh, chỉ nhìn hình ảnh thì vẫn thấy cảnh đẹp ý vui.

Cô nhóc phía dưới đỏ bừng mặt, quần áo lộn xộn, vạt áo bị anh vén lên kẹt ở phía trên, có thể lờ mờ nhìn thấy dấu cắn trên bầu ngực sữa.

Trình Tiêu dời tầm mắt, cười khẽ một tiếng, hạ tay xuống chỉnh sửa lại quần áo cho cô, khi cô buồn bực bĩu môi thì cong ngón tay búng vào trán cô.

“Cô nhóc này, tỉnh ngủ đi.”

Cô nghe không hiểu lời anh nói, khi anh xoay người xuống giường thì muốn níu anh lại, trên người anh toàn là mồ hôi, đầu ngón tay trượt xuống khỏi cánh tay anh, dưới tình thế nóng vội, cô giật lấy quần sịp của anh.

Quần sịp màu đen bên trong bị kéo xuống một nửa.

Oái…

Thịt mông đầy đặn rất săn chắc, thật sự là rất vểnh nha.

Trình Tiêu hoàn toàn cạn lời, ngoảnh đầu lại thì thấy cô nhóc kia đang nhìn chằm chằm vào nửa người dưới của mình, hai mắt sáng lấp lánh như ánh sao.

Anh giữ nguyên động tác này, cúi xuống nhìn cô, giọng nói đầy mập mờ: “Sao, định đổi cách bổ nhào vào luôn à?”

“Phựt.”

Cô ngượng ngùng buông tay ra.

“Anh vừa sờ em xong…”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Cho nên… em cũng muốn sờ anh chút chút.”

Cô nhỏ giọng nói: “Không thể chịu thiệt được.”

Trình Tiêu nhướng hàng lông mày rậm, chợt cúi người dí sát vào, mất đi sự che chắn của bóng tối, cơ thể cường tráng của anh mang theo lực khống chế tuyệt đối, hoàn toàn vây cô vào giữa hai cánh tay.

“Tới đây, anh trông coi em sờ.”

Anh đoán chắc là cô không có gan chạm vào.

Chu Thanh Dao chớp mắt, khô khốc nuốt nước bọt, nâng tay nhỏ lên, dừng trên cơ ngực có đường nét rõ ràng của anh.

Đốt ngón tay mềm mại trượt xuống từng chút một dọc theo đường cong cơ bắp, chọc đến cơ bụng…

Cô tạm dừng một giây, khẽ cắn môi hồng, tay nhỏ luồn vào chỗ cao ngất chưa cởi ở giữa háng.

Lòng bàn tay khẽ chọc qua phần đầu vểnh lên, Trình Tiêu nhíu mày, kìm nén tiếng thở hổn hển.

Cô tò mò đánh giá hình dạng chỗ nhô lên trên quần đồng phục, bọc này to… to quá.

Cô còn muốn tiếp tục đi xuống, nhưng Trình Tiêu đột nhiên giữ chặt tay cô.

“Sờ sướng không?”

“Không.”

Cô lắc đầu với ánh mắt thật thà: “Nói đúng ra, anh còn liếm… Ưm!”

Trình Tiêu nghẹn tới nóng nảy, trực tiếp bịt miệng cô lại, sợ cái miệng nhỏ ấy lại nói ra mấy lời xấu hổ đỏ mặt tía tai.

Hôm nay ở đây đã có quá nhiều cảm xúc khó có thể tự khống chế.

Anh không hối hận.

Chỉ đơn giản là cảm thấy quá nhanh…

Trong nhận thức bảo thủ của anh, dường như vẫn còn dừng lại ở việc bất kỳ một quan hệ nào cũng phải đi theo trình tự lần lượt từng giai đoạn.

Trình Tiêu trưởng thành sớm, đã biết muôn vàn chuyện trên thế gian, chơi nhạc, lăn lộn trong hộp đêm, nhưng sâu trong xương tủy anh vẫn là một người truyền thống.

Đợi cô yên tĩnh lại, Trình Tiêu mới thả cô ra, người đứng ở mép giường, rũ mắt nhìn cô, giọng điệu có chút cứng nhắc.

“Trên người em toàn là mồ hôi thôi, đi tắm đi.”

Chu Thanh Dao nhìn thấu vẻ ngại ngùng ở sâu trong sự lạnh nhạt của anh, cười ngọt ngào: “Ừ”.

Lần này, rốt cuộc cô đã ngoan ngoãn nghe lời.

Ai ngờ cô đi trần tới cửa, lại chợt xoay người, rầu rĩ lên tiếng nói: “Không phải tại anh nên mới toát mồ hôi à… mắng gì chứ?”

Trình Tiêu nghẹn họng.

Thôi.

Nghe lời cái rắm.

Lúc Chu Thanh Dao tắm xong đi ra, Trình Tiêu đã nhanh chóng nấu xong cơm, tiện thể còn giặt sạch đồng phục của cô rồi phơi lên.

Cô vẫn mặc áo phông rộng của anh như trước, ngoan ngoãn ngồi và cơm ở bên bàn uống nước.

Nay đã khác xưa, người đàn ông đã được nếm vị thịt thì sao có thể nào không nhớ nhung mùi vị của nó chứ?

Cổ áo của cô rộng, cô hơi khom lưng, hai mắt Trình Tiêu vô thức bị hấp dẫn qua đó, phía dưới xương quai xanh còn có dấu vết đỏ thẫm do anh để lại.

Trình Tiêu dời tầm mắt đi, ngực nóng tới phát ngứa, đi vào nhà vệ sinh ba lần trong một đêm, lần nào cũng lộ ra vẻ mặt rất khó coi.

Đồng hồ chỉ 11 giờ, đèn trong phòng đã tắt hết.

Bên ngoài không có một cơn gió nào, chỉ có tiếng nhạc “Kẽo kẹt kẽo kẹt” do chiếc quạt điện kiểu cũ phát ra.

Chu Thanh Dao trên giường không thấy buồn ngủ.

Ngày mai cô phải về nhà, không biết sau này còn có thể tìm cớ gì để đi tìm anh.

Liệu bọn họ có thể cứ như vậy… chỉ như vậy… không bao giờ có thể tiến thêm một bước nữa hay không?

Tưởng tượng đến đây, trong lòng cô hơi khổ sở.

Người chậm rãi dịch đến mép giường, thử thăm dò nhìn anh đang ngủ dưới đất.

Sau đó, một trên một dưới, ánh mắt chạm vào nhau.

“Làm gì thế?” Anh hỏi.

“Không ngủ được.”

Trình Tiêu thở dài: “Lại muốn làm chuyện xấu à?”

“Không phải.”

Cô bám hai tay vào mép giường, giọng mềm nhũn: “Em chỉ muốn hỏi, anh có thể ngủ cùng em không?”

“Chỉ ngủ thôi, em thề không làm gì khác.”

Trình Tiêu cười khẩy: “Lúc ở trong bếp, em cũng nói không làm gì khác, sau đó thì sao?”

Chu Thanh Dao chột dạ cãi lại: “Đó không phải… ờm… tại anh cũng không nhịn được à.”

“…”

Trình Tiêu bị chặn cho không còn lời nào để nói.

Trước đây anh không biết cô nhóc này lại cãi giỏi như vậy, tóm lại chính là cô chiếm hết lý lẽ, còn tội là anh gánh hết.

Trình Tiêu biết rõ cho dù mình từ chối cô, thì cô cũng có rất nhiều cách sấn tới bên cạnh anh, đến lúc đó càng không trốn thoát được.

Anh im lặng một lúc lâu, Chu Thanh Dao cho rằng không có hi vọng gì. Thế mà anh lại đột nhiên đứng dậy, vòng sang bên kia giường, lên giường nằm xuống.

Giường không lớn, đột nhiên có thêm một quái vật khổng lồ, không gian thu nhỏ lại khiến hai người không thể không đụng chạm da thịt.

Anh cực kì kiềm chế ngủ quay lưng về phía cô, Chu Thanh Dao cho rằng anh đang từ chối trong im lặng, vì thế chỉ kéo quần áo của anh, rồi lại cắn răng thả tay ra.

Người có thể to gan lớn mật, nhưng không thể cho không.

Lòng tự trọng có thể nhiều có thể ít, nhưng không thể vứt hết toàn bộ.

Cô cũng giận dỗi ngủ quay lưng về phía anh, trợn trừng mắt tự bực bội với chính mình.

Giường phát ra một tiếng “Kẽo kẹt”, chợt có cánh tay dài của đàn ông vắt ngang qua eo cô. Hô hấp của cô run lên, chậm chạp xoay người ở trong lòng anh.

Có lẽ sau khi Trình Tiêu giãy giụa rối rắm đủ kiểu thì mới bằng lòng nhìn thẳng vào trái tim mình.

“Đúng là sợ em luôn.”

Anh thơm lên thái dương cô, sau đó vội vàng lùi lại, nằm thẳng người, bàn tay to nắm chặt tay nhỏ của cô.

“Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Chu Thanh Dao mím môi cười trộm, tim sắp tan chảy vì ngọt.

“Ừ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK