Hàn Tĩnh Nhi bắt đầu đi đến ngoại ô của thành phố , nơi tập trung nhiều người dân khó khăn
Đặc biệt, cô đến đây bằng một chiếc xe đạp đáng yêu màu hồng Phía sau cô là đoàn người của mẹ cô , đi theo hỗ trợ cô Đa số họ chở bánh kẹo , đồ dùng, các thứ
Hàn Tĩnh Nhi đậu xe vào nói có bóng râm
Từ phía xa , một dãy người đi đến , họ mặc âu phục trang nghiêm Và người đi đầu là người mà cô không thể quên được , Mộ Kính Hiên
Ánh mắt anh dừng lại trên người cô , tựa như không quen không biết nhìn đi nơi khác , Hàn Tĩnh Nhi cười lạnh , ừ thì anh đâu còn xem mình là gì
Mộ Kính Hiên lái xe thật nhanh , chỉ để lại một làn gió mát lành Hàn Tĩnh Nhi không quan tâm cho lắm về điều đó Cô lại bắt đầu đi tiếp
Lát sau , họ đến nơi , một ngôi làng nhỏ nằm ở ngoại ô , những ngôi nhà thưa thớt ,mà lại vui vầy , ấm cúng
Những đứa trẻ nhìn thấy cô liền vui mừng đi lại
Một cậu bé to tròn , mủm mỉm nói:"Chị xinh đẹp , chị xinh đẹp "
Hàn Tĩnh Nhi nhìn bé , cười ngọt :"Em tên gì?"
"Triều Dật Phùng"
Hàn Tĩnh Nhi vuốt cằm:"Ưm , các em có ai muốn kẹo không nào?"
Những đứa trẻ đồng thanh , hô to:"Có ạ , có ạ!"
Hàn Tĩnh Nhi gọi đoàn người của mình lại , sau đó họ phát kẹo cho những đứa trẻ
Cô lại tiếp tục vào thăm hỏi từng nhà ,giúp đỡ họ
Hàn Tĩnh Nhi đang ngồi trò chuyện cùng mọi người, thì bên ngoài có vài tiếng
"Anh là người xấu , mau rời khỏi làng của tụi em"_cậu né lúc nãy trò chuyện với cô nói
Mộ Kính Hiên lạnh lùng đẩy bé xuống , cũng may cô kịp thời chạy ra đỡ lấy bé , cô nhìn anh trùng phẫn:"Mộ Kính Hiên , anh bị điên à? Một đứa trẻ cũng làm cho bị thương"
Mộ Kính Hiên lạnh như băng nhìn cô:"Liên quan đến cô sao?"
Đau?Tim lại đau nữa rồi
Hàn Tĩnh Nhi đỡ cậu bé đứng dậy , thân ảnh nhỏ nhắn đối diện với anh không chút dao tình:"Ừ thì không liên quan , nhưng đây chỉ là đứa bé, anh cần gì manh động như vậy?"
Mộ Kính Hiên nói:"Chẳng qua là một đứa bé , cô cần gì tức giận ?"
Hàn Tĩnh Nhi cười trơ:"Ha ha , Mộ Kính Hiên tôi yêu đây sao? Thay đổi thật rồi!"
"Câm miệng , tình yêu của cô và tôi đã chấm dứt từ lâu"
Tiếp sau đó , anh nhìn đám thuộc hạ của mình, uy vũ nói:"Dọn sạch sẽ những người ở đây , một người cũng không được ở đây nữa"
Đám thuộc hạ tuân lệnh tiến về phía những căn nhà , một số tiếng động đau xót vang lên
-Chát
Hàn Tĩnh Nhi xúc động, tát anh một cái thật mạnh , hung tợn:"Anh mau bảo họ dừng tay lại cho tôi"
Mộ Kính Hiên liếm vết máu trên miệng :"Cô dám đánh tôi"
"Tôi là đang dạy dỗ một kẻ không có lương tâm mà thôi"
Mộ Kính Hiên tức giận:"Ngừng tay lại hết"
Thuộc hạ nghe lệnh dừng tay , cung kính đi lại chỗ anh, đứng trang nghiêm
Mộ Kính Hiên chỉ tay về phía cô:"Bắt cô ta đem về tổ chức cho tôi"
"Chẳng những không có lương tâm ,mà còn vô liêm sĩ "
"Mau đem cô ta đi "
Lúc đi ngang qua những người của mẹ cô , cô nói:"Giúp mọi người ở đây tìm một chỗ mới tốt hơn , còn việc của tôi đừng nói với bất kì ai , kể cả ba mẹ"
"Thuộc hạ đã rõ"
Và , một bóng dáng cao lớn cùng một bóng lưng mảnh khảnh đi dần dần khuất
Sự chèn ép này quả thật khiến cô khó chịu Cũng có thể lần này cô thật sự yêu sai người chăng?
-----
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn