Mộ Đồng Tranh không ngăn được bước chân mà đi cả căn biệt thự to lớn này , bỗng , bàn chân cô dừng lại ở một căn phòng , mà trong đó lại vang lên vài tiếng rên rỉ cùng thở dốc vô cùng khó nghe
Mộ Đồng Tranh muốn bỏ đi , nhưng từ bên trong lại vọng ra :"Đã nghe được còn không vào đây"
Đây là tiếng của Tôn Tử Hạo ! Nói vậy , anh ta
Mộ Đồng Tranh có chút khinh bỉ , nhưng rồi cũng đi vào
Trước mắt cô là thân ảnh một nam hai nữa , trần trụi quấn lấy nhau , gương mặt hiện lên vài tia thỏa mãn
Có lẽ cô đã không biết,người đàn ông này là anh của Tôn Tử Hạo , tên là Tôn Trì Sầm , cả hai không chỉ có gương mặt giống nhau , mà cả giọng nói , thân hình , đôi mắt , tất cả đều giống nhau như đúc
Mộ Đồng Tranh chẳng thể biết được người trước mặt là ai
Đây là lần đầy cô thấy cảnh này , không khỏi rụt rè , Tôn Trì Sầm nhìn cô , say đắm:"Em gái , lại đây chơi chút nào?"
Là giọng nói này , nhưng sao lạ lùng đến thế!
Mộ Đồng Tranh bất giác lùi lại:"Chơi? Tôn Tử Hạo anh bị ấm đầu à?"
Tôn Trì Sầm nhếch môi, thú vị đó :"Ừ , ấm đầu rồi nên mới rủ em chơi? Sao? Chơi cùng bản thiếu gia chứ?"
Mộ Đồng Tranh nheo mày, sắc thái thay đổi:"Anh còn là anh nữa không ?"
Tôn Trì Sầm:"Tôi vẫn là tôi , em có gì thắc mắc?"
-Cạch
Mộ Đồng Tranh chưa kịp trả lời , Tôn Tử Hạo từ phía sau choàng lấy vai cô:"Đồng Tranh, đây là phòng anh hai tôi , chúng ta xuống lầu đi"
Mộ Đồng Tranh gạt tay anh ra:"Anh hai? "
Tôn Tử Hạo:"Ừm"
Mộ Đồng Tranh không nói gì , rời đi , Tôn Tử Hạo cũng đi theo cùng , Tôn Trì Sầm nằm đó , đôu mắt dán chặt vào tấm lưng mảnh khảnh của cô , nhếch nhẹ đôi môi:"Cô gái , em chính thức làm tôi chứ ý"
Tôn Tử Hạo đuổi theo cô đến tận ngoài đường:"Mộ Đồng Tranh, em đứng lại cho tôi"
Mộ Đồng Tranh giả vờ không nghe đi mãi , đi mãi Anh bực dộc chạy thật nhanh và ôm chặt lấy cô :"Em sao vậy? Bỏ chạy như vậy rất nguy hiểm "
Mộ Đồng Tranh đỏ cả mặt , lần đầu tiên thân thể của cô đụng chạm với đàn ông Lại nói, anh hai chưa bao giờ gần gũi với cô như vậy
Mộ Đồng Tranh châm biến:"Tôi đi anh quản được sao? Tôi không cần đi theo , cần gì phải nói "
"Làm sao tôi để em đi ?"
Câu nói của anh cứ như đánh thẳng vào tâm trí cô một cái , lời nói tựa như đang níu kéo cô , giống như câu chuyện tình cảm giữa hai người khác giới , giống như một lời xin lỗi mang tính cảm thán
Mộ Đồng Tranh ngừng suy nghĩ , rồi nói:"Tôn Tử Hạo , xin anh đừng tỏ ra quan tâm tôi như vậy , tôi cũng không cần nó"
Tôn Tử Hạo quay người cô đối diện mình:"Em không cần , nhưng tôi lại thích làm điều đó , tôi dư sự quan tâm nên cần em lấy nó"
Mộ Đồng Tranh chẳng dám nhìn anh:"Tùy anh , tối rồi , tôi muốn về nhà"
Tôn Tử Hạo bỗng bế cô lên , hai người như thể công chúa và hoàng tử trong truyện tranh bước ra
"Anh làm gì vậy hả? Thả tôi xuống?"
"Đứng quấy , tôi muốn như này để mùi thơm của em hòa vào tôi"
Mộ Đồng Tranh:""_Đây có được gọi là biến thái giữa đêm tối không nhỉ?
Tôn Tử Hạo bế cô về đến biệt thự của mình, rồi dùng xe đưa cô về đến tận nhà
Mộ Đồng Tranh xuống xe , không một lời nói, anh biết cô đang ngại ngùng ,vui vẻ nói theo:"Ngủ ngoan nha , mai tôi đến đón em"
Mộ Đồng Tranh cả kinh:"Không cần , để gia đình tôi biết thỳ phiền phức"
"Em ngại gì sao? Hay em muốn tôi và em như vậy"
"Hừ! Cút ngay đi , cái tên này"
Tôn Tử Hạo không muốn làm phiền , lái xe trong vui vẻ
-Cạch
"Về tối như vậy là đi đâu?"_thanh âm lạnh lùng lẫn quan tâm của Mộ Kính Hiên vang lên
"Đến nhà bạn"_Mộ Đồng Tranh ngồi xuống ghế , uống một tách trà nóng của anh trai mình
Mộ Kính Hiên trầm tư:"Ngày học đầu tiên đã có bạn , ai tin em?"
"Không tin tùy anh"
------------Còn--------
Mọi người ủng hộ mình nhé!? Lâu ngày mới viết lại moq mọi người thông cảm
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn