• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Phần 2] Bút Kí Yêu Em - Chương 7_Mang theo cục nợ




Trưa
Mộ Đồng Tranh rời khỏi lớp , lấy điện thoại:"Mẹ trưa nay không cần kêu người tới đón , con còn có việc "
Mục Lạc Anh bên đây đang bị Mộ Tư Phàm chơi đùa , mệt mỏi:"Ừmẹ mẹ biết rồi"
Mộ Đồng Tranh chán nản:"Mẹ bình an"
Mục Lạc Anh nổi gân xanh:"Con dám "
Mộ Tư Phàm giật điện thoại của Lạc Anh quăng mạnh vào tường , vỡ tan nát
Và sau đó là một cảnh xuân sắc hiện ra
Bên này , Mộ Đồng Tranh phì cười :"Chắc mẹ sẽ không rời giường nổi đâu nhỉ?"
Tôn Tử Hạo nhìn nụ cười ngắn ngủi ấy , trái tim bỗng đập nhanh liên hồi như báo hiệu gì đó
Mộ Đồng Tranh cảm nhận , sắc bén:"Là ai? Mau ra đây"
Tôn Tử Hạo từ phía sau bức tường bước ra , trên môi vẫn giữ nụ cười tươi như hoa nở :"Em đi đâu? Tôi đưa em đi"
Mộ Đồng Tranh thẳng thừng :"Không cần "
Tôn Tử Hạo không cho cô từ chối mình , bàn tay to lớn nắm bàn tay nhỏ bé của cô kéo đi lên xe của anh
Mộ Đồng Tranh giận dữ:"Anh bị điên à? Kéo tôi lên đây làm gì?"
Tôn Tử Hạo mặt đối mặt với cô:"Vậy chứ em muốn tôi và em làm gì?"
"Anh"
Tôn Tử Hạo hôn vào môi cô , Mộ Đồng Tranh dùng sức đẩy anh ra nhưng vô dụng
"Ưmưm"
Đến khi cô như muốn ngừng thở anh mới buông cô ra , vui vẻ:"Kĩ thuật hôn chưa đạt , tôi sẽ dạy em kĩ hơn"
Mộ Đồng Tranh trừng mắt:"Cái tên thối tha , ai cho anh hôn tôi"
Tôn Tử Hạo mặc kệ cô , đeo tai phone vào và nhắm mắt lại
Mộ Đồng Tranh đấm nhẹ vào ghế , lại nhìn người lái xe:"Nhìn gì , lo lái xe đi"
Tôn Tử Hạo tuy nghe nhạc nhưng vẫn còn nghe được lời nói pha chút uất ức của cô ,khẽ nói:"Em là đang giận cá chém thớt sao?"
Mộ Đồng Tranh hờ lạnh , quay mặt ra phía ngoài , sau đó cũng mơ màng ngủ
-Két
Tiếng xe dừng lại đến nổi cô phải bừng tỉnh Đầu cô một chút nữa là đập vào cạnh ghế nhưng người nào đó cư nhiên ôm cô vào lòng như đang bảo vệ cô Từ đây cô có thể nghe thấy nhịp tim của anh , đập nhanh lắm!!!
Tôn Tử Hạo buông cô ra, trêu :"Sao vậy? Thích tôi rồi sao?"
Mộ Đồng Tranh gạt người, đẩy của bước ra
Tôn Tử Hạo cũng ra cùng
Trước mắt cô bây giờ là một căn nhà cổ kính uy nga , có chút thu hút , đặc biệt nó lại nằm giữa hai cái hồ lớn
Tôn Tử Hạo lần nữa nắm tay cô kéo đi vào
Mộ Đồng Tranh ngồi xuống sofa:"Đây là đâu? Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Tôn Tử Hạo cũng ngồi xuống cạnh cô:"Đây là nhà tôi , tôi muốn em là người đầu tiên đến đây"
Đây có được gọi là thả thính không nhỉ?
Mộ Đồng Tranh chép môi nhỏ:"Tôi không cần, tôi muốn về nhà"
"Chẳng phải lúc nãy em nói em còn có việc nên không về nhà sao?"
"Anh nghe lén tôi?"
"Đó gọi là vô tình chứ không phải nghe lén"
"Tôi không cần biết, tôi muốn về nhà"
"Ngoan ngoãn ở đây , khi nào thích hợp tôi sẽ đưa em về"
Mộ Đồng Tranh rất khó hiểu với câu nói này Ý anh là sao chứ? Cứ như muốn giam lỏng cô
--------------

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK