Hai người trở lại lớp với tâm trạng vô cùng phấn khích
Mạc Nhất Phu thì thầm:"Có thấy lạ không?"
Mộ Kính Hiên nhìn lên:"Đó là em gái tôi sao?"
"Đúng rồi a, tôi không ngờ Tôn Tử Hạo lại khiến cho trái tim sắt đá của tiểu Tranh mài mòn"
Lãnh Thần một bên khâm phục:"Hạo, cậu hay thật?"
Tôn Tử Hạo e lệ, gãi đầu:"Hahaha, mọi người đang nói gì vậy?"
Lãnh Tâm câu cổ cô:"Khai mau, cậu và anh ta đã xảy ra chuyện gì?"
"Có, có gì đâu"
"Trời mọe, có phải tôi đang mơ không? Tiểu Tranh nhà ta lại có vẻ mặt đó sao? Kinh ngạc chết tôi rồi"
Mộ Đồng Tranh ngại ngùng lắm chứ?:"Cậu, đừng đùa nữa"
Trở về thái độ ban đầu:"Tuyên bố với mọi người, tôi và Tranh Tranh chính thức hẹn hò"
Nghe anh nói mà cả bầu trời hồng sắc vay quanh, Mộ Kính Hiên nói:"Có thật không tiểu Tranh?"
"Em, em"_cô giờ đây thật sự không nói thành lời được
Mao Đồng nhìn hiểu hiện của cô:"Là thật rồi anh Hiên à? Nhìn cái mặt đỏ như tôm luột của cậu ấy kìa, thật buồn cười"
"Thôi, thôi, đừng trên cô ấy nữa, cũng đến giờ vào tiết rồi, học đi"
Ai về chỗ nấy, bấy giấc Lãnh Thần lên tiếng:"Đồng Đồng, em có thấy chúng ta làm kì đà cản mũi không? Hay là xuống đây ngồi với anh đi"
Mao Đồng tuy lúc đầu cũng ngại ngần khi thấy Lãnh Thần, nhưng hiện tại cô ngồi ở đây còn cản đường hơn, thôi thì xuống dưới ngồi vậy
"Cậu, cậu không phải bỏ mình chứ?"_cô hỏi
"Không có, mình xuống dưới ngồi sau cậu, Tôn Tử Hạo lên"
"Tạo cơ hội rồi còn không mau lên"_Lãnh Thần đẩy người anh, trong khi anh đang đờ người ra đó
"À,à"
Đây là lần tiếp xúc thân mật như vậy? Anh thật không thể kiềm chế bản thân mà, chỉ muốn ngay tại đây mà hôn cô Nhớ khi nãy, nụ hôn vô cùng khán cự kia, làm cho anh vô cùng thiếu thiếu
Tan học, Hàn Tĩnh Nhi một mình đi về, vì muốn được yên tĩnh
Nhưng không ngờ lại gặp phải một đám người hung hăng chặn đường cô
Hàn Tĩnh Nhi đậu chiếc xe đạp xuống:"Các người muốn gì?"
Tên cầm đầu có cái bụng to, đi ra:"Nhìn mà không thấy sao? Tôi muốn cô"
Hàn Tĩnh Nhi đối mặt với việc này khác hẳn với khi nãy Trông cô lúc nãy chả khác gì một tảng băng Đôi mắt sắc lẹm đến có thể giết chết ánh nhìn
Cô cười nửa môi, cong lưỡi:"Muốn chết?"
Tên đó nghe giọng nói đầy ma lực, lại đầu sắc bén, vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra oai phong:"Cô em chỉ mới là trẻ vị thành niên, mà làm sao lại hung dữ thế? Chỉ là muốn rủ em đi chơi thôi mà, hà cớ chi phải tỏ thái độ"
Cô khoanh tay trước ngực, :"Muốn đi chơi, các người có chó mới chơi, loại cặn bã của xã hội, chỉ biết ức hiếp phụ nữ sao?"
"Mày, con ranh này, để xem rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt"
Hán ta nhào tới, định đánh cô, nhưng cánh tay mập mạp đã bị tóm lấy
Cô còn khó hiểu, nhìn xem là ai, lại nhìn thấy một bản mặt lạnh lùng của anh
Mộ Kính Hiên nhìn tên đó, cau mày, đôi mắt vô cùng đáng sợ:"Muốn đánh người? "
"A, tụi bây còn đứng đó làm gì? Mau đánh chết hai đứa này cho tao"
Tên cầm đầu hung mãnh la hét, đàn em của hắn nhào tới đánh anh và cô
Nhưng cô không hiểu tại sao, anh lại bảo vệ mình, làm một lá chắn vững chảy cho cô
Chốc sau, đám người đó đã được anh đánh đến không còn cử động được
Nhưng không :"Hiên, cẩn thận"
Tên cầm đầu khi nãy rút ra mộ con dao với đầu lưỡi nhọn hoắt lao tới đâm anh
Nhưng nhát dao đó, cô đã đỡ thay
Mộ Kính Hiên vừa nhận thức ra, một cú đá khiến cho hắn ngất xỉu
Anh đỡ người cô, tim bỗng dưng cảm thấy đau lòng
Cô chỉ len lén nhìn anh, giọng nói yêu ớt:"Xin lỗi, làmlàm anh bẩn tay rồi?"
Đối với thái độ này, anh không biết nói gì cả, anh chỉ biết bản thân đang nóng như lửa
"Đúng nói gì cả, tôi đưa em đến bệnh viện"
Cô chính thức ngất đi, vẫn còn cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia, mới an tâm nằm yên
"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"_khi thấy bác sĩ đi ra, anh đã hỏi
"Ừm, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, hiện có thể vào thăm"
Anh có vẻ vui mừng, chạy một mạch đến phòng bệnh của cô
Nhẹ nhàng đi vào, nhìn cô, trái tim anh đập nhanh không ngừng, chỉ sợ lúc đó cô sẽ mãi mãi biến mất
Anh khẽ nắm tay cô:"Giá như em đừng nhắn tin đó, giá như em không phản bội tôi, thì có lẽ bây giờ chúng ta cũng giống như tiểu Tranh và Tử Hạo"
Anh ngồi đó chừng nửa tiếng, liền nhờ y tá gọi cho Hàn Dư và Sở Liễu Nghê
Anh cũng lẳng lặng đi về
Vừa đi, cô đã mờ mắt, dòng nước mắt nóng hỏi lăn dài trên má, nhìn theo bóng lưng kia:"Hiên, tại sao lại đối xử với em như vậy? Không thể quay về bên em được sao? Anh khiến cho em yêu đến điên dại, cũng khiến cho em phải rơi xuống vực thẳm đau thương, tim em tan nát vì anh"
"Ba, ba cư nhiên lại để Tử Hạo và con gái Mộ Tư Phàm yêu nhau sao? Ba nên nhớ, chúng ta là địch thủ trên thương trường với hắn ta"_Tôn Trì Sầm ngồi trên ghế sô pha, mấp mép ly rượu vang đỏ
"Hiện tại cứ để chúng nó yêu nhau đến lúc đó, ta sẽ bảo Tử Hạo lấy được tài liệu cơ mật Tư Lạc, đến chừng đó cả Tư Lạc sẽ thuộc về ta, hahaha"
Tôn Trì Sầm lắc đầu:"Ba đang mơ tưởng sao? Ba thừa biết, Tử Hạo nó là người như nào, nó không giống ba, bản tính của nó ngoài lạnh trong nóng, muốn nó lấy tài liệu của Tư Lạc, có mó ba cũng không thể mơ thấy"
Tôn Nhị Luân cảm thấy rất có lí Thằng con út của ông rất giống mẹ nó, bản tính vô cùng khó đoán, nếu muốn nó làm việc xấu thì có mà lên trời
Tôn Trì Sầm thở dài:"Con có cách này, không biết ba có muốn nghe"
"Mau nói, mau nói"
Hắn tiến lại chỗ Tôn Nhị Luân, nói to nói nhỏ gì đó
Sau đó, chỉ thấy được hai khuôn mặt ranh ma hiểm ác
-------Còn-----
Theo dõi ,like, bỏ phiếu nha các cậu,
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn