Mục lục
Chồng yêu là quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 106: QUỲ CẦU GỌI HỒN




CHƯƠNG 106: QUỲ CẦU GỌI HỒN
Ông ta có thể câu thông với vong hồn!
Lúc trước thấy bóng mờ kia tôi còn chưa xác định, nhưng sau khi bà lão vừa đi ông ta liền dừng khóc, nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Hơn nữa vừa rồi tôi còn thấy rõ ràng ông ta vừa khóc vừa nhìn theo hướng của bà lão kia, từ ngữ than khóc cũng hình như là đang câu thông với bà lão, nếu nói ông ta không nhìn thấy vong hồn, tất cả đều là trùng hợp, có đánh chết tôi thì tôi cũng không tin!
Tôi lập tức giật giật Cường Tử hai cái, nói cho anh ta mau chặn lại người than khóc kia lại, người than khóc đó có thể câu thông cùng vong hồn.
Cường Tử có chút khiếp sợ, nói không thể nào, ông ta chính miệng mình nói chỉ dựa vào chuyện này kiếm tiền. Chẳng lẽ người có bản lãnh thật sự lại giấu bản lãnh của mình đi?
“Nguyên nhân cụ thể thì tôi không biết, nhưng vừa rồi ông ta vừa khóc thì tôi nhìn thấy được vong hồn bà lão đứng bên cạnh ông ta, ông ta một mực khuyên bà lão kia, đến khi bà lão kia đi ông ta mới dừng khóc.” Tôi vội la lên.
Cường Tử thấy tôi vội vàng, nói khẳng định như vậy không khỏi tin mấy phần. Anh ta cũng không đi ra ngoài mà lấy điện thoại, nhìn đồng hồ, nói: “Dựa theo chương trình, còn nửa giờ nữa tang lễ sẽ kết thúc, tiếp theo người thân sẽ nhận được tro cốt rồi rời khỏi trung tâm hỏa táng. Chúng ta chỉ có thừa dịp thân nhân rời đi mới có lể trà trộn vào đi ra ngoài, nếu không bị lão đầu kia phát hiện thì rất phiền toái.”
“Vậy thì người than khóc nên làm thế nào?” Tôi hỏi.
“Tôi biết tiệm của ông ta ở đâu, chờ chúng ta đi ra ngoài sẽ đến cửa tiệm tìm ông ta.” Cường Tử nói.
Thấy anh ta khẳng định như vậy tôi liền gật đầu một cái, dẫu sao trung tâm hỏa táng có nhiều chuyện tà mị như vậy, ông già giữ cửa kia nhất định cũng không phải là người bình thường.
Lại đợi gần một giờ trong kho hàng, người nhà tang sự rốt cuộc cũng đi ra, người than khóc vẫn dẫn đầu như lúc nãy, đi theo trên mui xe có mang loa phát nhạc tang lễ. Cường Tử nhất mực chú ý ra bên ngoài, thừa dịp xe tang lễ chắn lão già trông cửa, anh ta liền kéo tôi đi ra, lặng lẽ xen lẫn vào đội ngũ người thân, cũng lớn tiếng khóc theo nhạc tang, cùng những người khác hòa chung một chỗ.
Tôi không kịp chuẩn bị, ngẩn ra nhìn mọi người.
“Ngớ ra cái gì, khóc đi.” Thấy mặt tôi đầy lơ ngơ, Cường Tử lén kéo tôi hai cái, nhỏ giọng nói.
Lúc này tôi mới phản ứng được, cũng may những người nhà khác lúc này chỉ một bộ dáng bi thương, cùng kéo nhau đi ra ngoài chứ không để ý tới người khác.
Lúc đi ngang qua ông lão giữ cửa tôt chợt cảm thấy lạnh cả người, rùng mình lạnh như băng. Xem ra tôi đoán không lầm, ông lão này quả nhiên không đơn giản!
Tôi sợ ông ta nhìn ra tôi cùng Cường Tử có vấn đề liền rụt người thấp xuống, vội vã đi nhanh qua ông ta.
Đến khi ra khỏi trung tâm hỏa táng tôi vẫn hết sức khẩn trương.
Không biết tại sao, tôi đi tới trung tâm hỏa táng này còn khẩn trương, lo lắng hơn so với đi xuống âm phủ, thật giống như trung tâm hỏa táng này còn nguy hiểm hơn so với lần ở hôn lễ của Lâm Yến Nhi vậy.
Tôi có chút hối hận khi chọn trung tâm hỏa táng làm mục tiêu bắt quỷ, nếu như lúc ấy tôi chọn điểm ở xa, chọn một nghĩa địa bắt quỷ thì có lẽ sẽ không có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy đi?
Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn, chúng tôi đi theo đoàn đưa tang mới thoát khỏi đội ngũ, quay lại xe taxi của Cường Tử.
Cường Tử lái xe chạy thẳng tới thành phố Giang Minh. Trên đường tôi nói với anh ta vừa rồi tôi cảm giác được một cổ âm khí mãnh liệt từ người lão già giữ cửa, anh ta đoán không lầm, lão già giữ cửa kia rất nguy hiểm, lần tiếp theo quay lại trung tâm hỏa táng phải cẩn thận một chút, không thể bị ông ta bắt được lần nữa.
Cường Tử gật đầu một cái, cũng không thấy bất ngờ với thông tin này.
Chạy chừng nửa giờ, anh ta ngừng xe trong một thôn làng.
Đầu thôn có một quầy bán đồ lặt vặt, bên trong có một phụ nữ đứng bán.
“Chính là nơi này, đây là cửa tiệm của người than khóc kia, cô đó là vợ ông ta, chúng ta chờ ở đây, ông ta làm xong nhất định sẽ trở về.” Cường Tử nói.
Nói xong anh ta còn cười hỏi tôi một đêm giày vò có đói không, anh ta vào tiệm mua cho tôi chút đồ ăn.
Tôi cũng không khách khí, bảo anh ta mua cho tôi chút mỳ gói.
Sau khi ăn no, chúng tôi ngồi trong xe chờ người than khóc trở về. Chờ nhàm chán, tôi liền móc thiên địa kích ra, như có như không nghiên cứu.
Trải qua lần trước bị dương khí của thiên địa kích cắn trả, tôi không dám lần nữa tùy ý sử dụng thiên địa kích. Nhưng ở trung tâm hỏa táng tôi phát hiện trong thiên địa kích lại xuất hiện không ít âm khí, dương khí tôi không thể dùng còn âm khí đối với tôi mà nói là thứ tốt có một không hai.
Bản thân thiên địa kích coi như là vật dẫn của dương khí cùng âm khí, hẳn tự thân nó có chức năng thu nạp âm khí.
Hơn nữa quãng thời gian trước mới từ âm trạch nhà họ Tô đi ra, nơi đó là giới âm, có nhiều quỷ như vậy tất nhiên âm khí dày đặc, chắc chắn thiên địa kích ở chỗ đó đã hấp thu được không ít âm khí đi.
Tôi thử đem chút âm khí còn sót lại trên người ngưng tụ thành âm tuyến, sau đó dẫn tới vị trí cá âm nhỏ trên thiên địa kích, vừa mới tiếp xúc đến thiên địa kích thì có một cổ âm khí theo âm tuyến tràn vào thượng đan điền của tôi.
Tôi rất mừng rỡ, xem ra thiên địa kích này thật đúng là một thứ tốt. Bây giờ âm khí rất loãng, giống như bông vải vậy, mặc dù chiếm diện tích rất lớn, nhìn qua thì giống như rất nhiều hình dạng nhưng thực tế thì nó không đậm đặc, tiến vào thượng đan điền của tôi cũng không được bao nhiêu.
Nhưng ít ra có thể khẳng định một chút, rằng thiên địa kích sẽ chủ động hấp thu âm khí, sau đó có thể cung cấp âm khí cho tôi.
Tôi không phải là quỷ, tôi muốn hấp thụ âm khí nhất định phải thông qua một vật dẫn nào đó, cũng không thể trực tiếp hút lấy âm khí trong tự nhiên, cho nên sau khi cá âm nhỏ biến mất thì cả người tôi cứ như hỏng rồi, không biết cách nào để thu nạp âm khí. Bây giờ thì tốt hơn nhiều, mặc dù trong thượng đan điền âm khí không hề đậm đà nhưng dẫu sao có vẫn tốt hơn không, ít nhất lần tới đi trung tâm hỏa táng thôi sẽ an toàn hơn một ít.
Nghĩ tới đây tôi không khỏi tăng tốc độ, định đem toàn bộ âm khí trong thiên địa kích hấp thu vào.
Nhưng tôi vừa mới hấp thu không được bao lâu, đầu kia âm tuyến truyền tới một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như ấm tuyến chạm được vào một vật tròn vo.
Âm tuyến là âm khí của bản thân tôi biến thành, có tương liên với ý thức của tôi, có thể coi như một bàn tay của tôi vậy, đem lại cho tôi cảm giác rất rõ ràng.
Vật kia khiến tôi có cảm giác nhẵn mượt lạnh như băng, giống như một khối ngọc bóng loáng, chạm vào rất thoải mái.
Tôi tạm hoãn hấp thu âm khí, đem toàn bộ chú ý đặt lên quả cầu đó.
Nhưng tôi còn chưa kịp sờ quả cầu đó thì Cường Tử bên cạnh tôi chợt run lên cầm cập, nói: “Sao đột nhiên lại lạnh như vậy? Giống như có tuyết rơi vậy?”
Vừa nói anh ta còn kỳ quái ấn nút điều hòa không khí, chắc chắn chưa mở điều hòa trong xe thì anh ta lại càng run hơn.
Lúc này tôi mới nhận ra, qua đợt hấp thu âm khí vừa rồi lúc này trên người tôi đã có một lượng âm khí lớn, khó trách Cường Tử sẽ cảm thấy lạnh.
Cường Tử có dương khí tương đối nặng, ở nơi có âm khí đậm đặc sợ là sẽ không tốt, tôi liền bảo Cường Tử xuống xe chờ.
Ngay lúc này, tôi thấy trên đường vào thôn có một người đi xe điện chậm rãi trở lại, chính là người khóc tang kia.
Tinh thần tôi liền tỉnh táo, cũng bước xuống khỏi xe.
Ngay khi tôi vừa xuống xe, cách thật xa người than khóc kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi một cái. Sau đó ông ta trực tiếp quẹo cua, quay đầu đi.
“Đi thôi, ông ta muốn chạy!” Cường Tử cũng phát hiện người kia chính là người than khóc, thấy người than khóc đột nhiên quay đầu liền lập tức gọi tôi quay về xe, sau đó lái xe đuổi theo ông ta.
Người kia đi xe điện, chỉ một lúc sau đã bị Cường Tử đuổi kịp.
Thấy chạy không thoát, người than khóc không thể làm gì khác hơn là xuống xe, nói với Cường Tử: “Tôi thật sự không giúp được cậu, tôi nói hết rồi, tôi làm cái này chỉ muốn kiếm miếng cơm, căn bản không có bản lãnh câu thông với vong hồn, cậu đừng làm khó dễ tôi nữa.”
“Phải không, vậy ông vừa nhìn thấy tôi sao lại chạy?” Tôi nói.
“Tôi chạy sao? Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ có chút chuyện khác phải tới nhà người thân một chuyến.” Người than khóc tránh ánh mắt của tôi, quay đầu nói.
Tôi nhận ra vẻ chột dạ trên mặt ông ta, khi nói cũng không dám nhìn vào mắt tôi. Hiển nhiên ông ta phát hiện âm khí nồng đậm trên người tôi, muốn trốn tránh tôi.
Nghĩ tới đây, thần sắc tôi ngưng trọng một ít, nói: “Chú đừng sợ, cháu không có ác ý với chú, cũng là Cường Tử tìm cháu nhờ hỗ trợ nên cháu mới đến tìm chú. Thật ra vừa rồi chú khóc ở trung tâm hỏa táng cháu đã nhìn thấy, chú đã khuyên được bà lão kia đi đầu thai chuyển thế. Tại sao chú lại che giấu năng lực của mình, nói mình không có bản lãnh?”
Thấy tôi đã nói rõ ràng như vậy, sắc mặt người than khóc có chút khó coi, nhưng rốt cuộc ông ta cũng chịu nhìn thẳng vào tôi, nói: “Cháu gái, chú không biết cháu là ai, nhưng nếu cháu đã nói chuyện chân thành như vậy chú cũng khuyên cháu một câu, không nên tìm tới trung tâm hỏa táng kia kiếm phiền phức, người ở bên trong đó cháu chọc không nổi.”
“A? Vậy nghĩa là sao?” Thấy ông ta đã chịu mở miệng tôi liền hỏi.
“Không có gì, cháu chỉ cần nhớ kỹ lời chú nói là được.” Khi nhắc tới trung tâm hỏa tảng lời của ông ta liền có chút e dè, hiển nhiên không muốn nói thêm.
Sau khi nói với tôi xong, ông ta lại khuyên Cường Tử, để Cường Tử đừng để tâm đến chuyện đã xảy ra nữa, người mất đã qua đời, người sống mới là quan trọng, không nên bởi vì người đã mất mà ảnh hưởng tới người còn sống.
Không hổ là người than khóc, khi khuyên người khác cũng rất dễ nghe.
Thậm chí ngay cả tôi cũng cảm thấy Cường Tử cứ cố chấp tìm thi thể cha mẹ anh ta như vậy có chút vô nghĩa, dẫu sao cha mẹ anh ta cũng không còn, cho dù tìm được thi thể thì cũng không thể khiến bọn họ sống lại, cần gì phải mạo hiểm như vậy.
Nhưng nói đi nói lại thì, tôi và người than khóc đang nói chuyện không phải của mình, nếu như đổi thành cha mẹ tôi gặp chuyện như vậy tôi cũng sẽ chiến đấu quên mình để vạch trần âm mưu của trung tâm hỏa táng kia.
Nghĩ vậy nên tôi im lặng không phát biểu ý kiến nữa, dù sao trung tâm hỏa táng tôi nhất định phải quay lại, còn Cường Tử có muốn tiếp tục tìm kiếm thi thể cha mẹ anh ta hay không thì tùy theo tâm ý của anh ta.
Cường Tử khi nghe người than khóc khuyên bảo vẫn luôn im lặng, tôi và người than khóc cũng cho rằng anh ta bị thuyết phục, muốn buông bỏ. Ai ngờ người than khóc vừa nói xong, khi đang chờ Cường Tử nói ý kiến thì Cường Tử đột nhiên quỳ xuống trước mặt người than khóc, dập đầu hai cái, nói: “Nếu ngài có thể gọi hồn phách, xin ngài giúp đỡ tôi, cho dù không tìm thấy thi thể cha mẹ tôi thì tôi cũng muốn gặp lại bọn họ một lần cuối.”
Nói xong hai mắt anh ta nhìn thẳng vào người than khóc, ánh mắt kiên định, giống như người than khóc mà không giúp thì anh ta sẽ quỳ tại chỗ không đi vậy.
Người than khóc bị hành động của Cường Tử làm cho hết hồn, lui về sau hai bước, sau đó thở dài, nói:“Thằng nhóc này này, nãy giờ tôi nói với cậu là vô ích đúng không. Tôi không thể giúp cậu được, cho dù tôi có khả năng đó thì cũng không thể gọi hồn phách cha mẹ cậu về, bởi vì bọn họ…”
Đang nói, người than khóc đột nhiên ý thức được mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK