Chương 138: Hung Thủ(hai)
Mà trên cái cây khô trước mặt anh ta, cũng chính là phương hướng cánh tay chỉ, có một chữ “khẩu".
Hiển nhiên là được anh cảnh sát trước khi chết để lại.
Khẩu? có nghĩa gì?
Việc này không cần nghi ngờ gì, tổng cộng ở lại đây chỉ có ba người, trong đó Diệp Nhu là Cáo yêu, hung thủ trừ cô ta ra thì còn có thể là ai?
Chỉ là cô ta phí hết tâm tư trà trộn vào tổ chuyên án cùng đi đến đây, cũng không chịu đi vào phái cản thi, cuối cùng có mục đích gì, tại sao muốn thiêu chết hai tên cảnh sát chứ?
Tôi đột nhiên thấy vô cùng phẫn nộ, khi cô ta thừa dịp Thuồng luồng tiên gặp nạn rồi làm khó dễ Thuồng luồng tiên thì tôi chưa cảm thấy gì, dù sao cáo bắt rắn ăn, đạo lý hiển nhiên, hành vi như vậy cũng không có gì là không ổn, đều là bản năng của động vật trong thiên nhiên rộng lớn, canh tranh sinh tồn mà.
Nhưng cô ta đã biến thành hình người thì nên tuân theo quy tắc của nhân loại, mà lại lạm sát người thường như vậy còn có gì để nói nữa chứ?
Tại sao cô ta lại muốn giết hai người này, có phải họ đã phát giác được thân phận cáo yêu của cô ả?
Tôi vừa suy đoán vừa phẫn hận bước về phía trước, tìm phương hướng chạy trốn của Diệp Nhu.
Nhưng vừa bước được hơn năm mươi mét, vòng qua một gò đất tôi liền trợn tròn mắt.
Bởi thứ tôi vừa thấy là xác của Diệp Nhu.
Nói chính xác là xác của con cáo, trên mặt đất nằm một con cáo trắng như tuyết, xác đã cứng lại, xác của nó không bị đốt cháy, nhưng điều kỳ quái là trên cơ thể nó không thấy một vết thương nào cũng không có bất kì dị thường nào cả
Nó cứ như vậy nằm trên đất, giống như đang ngủ vậy, nhưng đã sớm không còn thở.
Tôi hơi bối rối, nhìn xác cáo tinh có chút không hiểu, lại nhìn Thuồng luồng tiên, ý hỏi nó phải làm gì bây giờ.
Thuồng luồng tiên cũng mặt đầy vỡ mộng, sững sờ nhìn thi thể hồ yêu thật lâu mới kêu to một tiếng đầy bi thống, giống như mẹ chết vậy, nói thù của nó còn chưa báo đối thủ đã chết, yêu hạch cũng không thấy, kẻ nào đã ra tay trước nó.
Nó vừa kêu khóc vừa chửi mắng, nói có người cướp yêu hạch của nó, hại nó không có cách nào biến thành anh đẹp trai.
Tôi không có hứng thú với chuyện nó có thể biến thành trai đẹp hay không, nhưng trong lòng tôi xuất hiện sự lo lắng bất an mơ hồ khó hiểu.
Sau khi thấy thi thể hai viên cảnh sát kia tôi đã nghĩ hung thủ là hồ yêu, hơn nữa viên cảnh sát còn viết chữ lên thân cây, rõ ràng muốn viết tên Diệp Nhu.
Nhưng bây giờ Diệp Nhu cũng đã chết, cô ta không thể giết hai cảnh sát xong rồi tự sát đi, tất cả những thứ này chứng tỏ hung thủ là kẻ khác.
Nói thật, mặc dù tôi rất thương cảm cho hai viên cảnh sát bị chết thảm kia nhưng lúc này tôi không có tâm tư giúp họ tìm hung thủ, mất công sức cho bọn họ.
Nhưng nếu như trong chuyện này có hung thủ khác thì lại có vấn đề khác, hung thủ có thể khiến một hồ yêu chết lặng lẽ không phản kháng thì hắn phải có thực lực rất mạnh, hắn có thể giết chết yêu hồ cướp đi yêu hạch thì liệu có phải hắn cũng sẽ ra tay với Thuồng luồng tiên.
Thuồng luồng tiên có phải là đối thủ của nó không?
Tôi đang suy nghĩ thì thân mình Thuồng luồng tiên đang quấn quanh cổ tay tôi run lên, kéo theo tâm trí tôi cũng lập tức bị kéo căng. Tôi cùng Thuồng luồng tiên tâm ý tương thông, bản năng sinh vật của nó rất nhạy bén, cảm giác này chứng nó nhất định nó nhận ra nguy hiểm đang tới gần.
Trong chớp mắt, không cần Thuồng luồng tiên nói tôi liền lăn một vòng đến sau gò đất, tìm một thân cây để trốn.
Tôi vừa trốn kĩ thì trên sườn núi đúng vị trí tôi vừa đứng liền vang lên tiếng bước chân rầm rầm.
Mấy tên Phái Cản Thi đều mang theo bên cạnh mình một tên cương thi, vừa trò chuyện vừa đi về hướng ổ Phái Cản Thi .
Trên người cương thi bên cạnh bọn chúng còn đang chia ra cõng các xác chết, hẳn đệ tử của Đại trưởng lão vừa mới tìm được các thi thể tốt mang về.