Chương 240: Hang Đá
“Không bị anh đập chết coi như đã cám ơn trời đất.” Tôi nói.
Vừa nói tôi vừa bước nhanh hơn, càng đi vào trong khe trống lại càng hẹp, cũng càng tối. Cũng may trước đó đội cứu nạn đã xử lý đơn giản, gia cố lại một chút, cũng treo những bóng đèn mờ dọc trên tường, mặc dù phạm vi phát sáng không lớn nhưng cũng may còn có thể thấy đường.
Tôi đi theo tín hiệu của Thuồng luồng tiên sâu vào bên trong, đến khi đi tới cuối lối đi mà đội cứu nạn tạo ra vừa vặn cảm giác được lúc này Thuồng luồng tiên đang ở ngay phía dưới tôi.
Nhưng phía trước mặt tôi không có đường, tất cả các nhân viên cứu hộ lúc này đã không dùng lối đi này nữa mà đang dùng máy xúc đào từ phía trên xuống. Tôi nhìn xung quanh không có ai hỗ trợ, không thể làm gì khác hơn là đưa mắt nhìn Đường Dũng, hỏi anh ta có mang xẻng hay cái gì đó không, nếu không thì đem cái ô trong tay anh ta cho tôi mượn cũng được, thứ đó mới vừa rồi chém sắt như chém bùn, dùng để đào hố chắn hẳn cũng tiện tay.
Biết tôi lại muốn tự mình đào hố đi xuống, Đường Dũng nhìn tôi, nói: “Chị Hai của tôi ơi, em không nói đùa chứ? em có chắc chắn bây giờ bọn họ đang ở phía dưới? Lỡ như đào sai không phải uổng phí thời gian sao? Huống chi đây là bảo bối của Tô Đoàn, lúc đi ra cậu ta cố ý giao phó cho anh giữ thật tốt, bây giờ em lại muốn dùng nó để đào hố, cái này mà để Tô Đoàn biết còn không phải cậu ta sẽ đau lòng chết.”
“Ông Hai của cậu ấy quan trọng hay cái ô này quan trọng hơn? Đây đã là lúc nào rồi, anh mau đưa ô cho tôi đi. Nếu như Tô Đoàn đòi anh bồi thường thì cứ bảo cậu ấy đến tìm tôi!” Tôi nhìn bộ dáng không nhanh không chậm của Đường Dũng liền nóng nảy. Bây giờ tôi biết rõ Thuồng luồng tiên bọn họ ở dưới chân tôi nhưng tôi lại không xuống được, trong lòng đã như lửa đốt, bây giờ lại thấy Đường Dũng không chịu đưa cây dù cho tôi, tôi liền xông tới cướp.
Sắc mặt Đường Dũng căng thẳng, có lẽ anh ta sợ cây ô làm tôi bị thương liền nhanh chóng đưa cây ô ra sau lưng, cũng không kịp thu lại ô, loạng choạng thế nào chiếc ô lại chạm vào cái cọc gỗ được gia cố tạo lối đi. ‘Rắc’ một tiếng giòn dã, cái cọc gỗ đã gãy lìa thành hai nửa, nơi cọc gỗ chống đỡ trong nháy mắt đất đá vụn đã rào rào rơi xuống.
Đường Dũng cũng hít sâu vào một hơi, lúc này tôi mới chú ý, vừa rồi chiếc ô va vào cọc cũng đồng thời chạm vào cánh tay anh ta, giống như một con dao cắt ra một vết thương lớn, lúc này máu đang tuôn ra, nếu không phải anh ta mặc áo trắng thì tôi thậm chí còn không chú ý tới anh ta bị thương.
“Anh… không sao chứ? Nơi này đã không còn ổn, anh mau đưa chiếc ô đưa cho tôi đi.” Tôi vừa bực vừa gấp, có chút đau lòng nhìn Đường Dũng vì tôi mà bị thương. Có thể Tô Mộc đã không chờ nổi, hồn tiệm bây giờ đã hoàn toàn dưỡng thành, ngay cả tôi vừa rồi còn phản ứng mãnh liệt như vậy thì còn không biết bây giờ tình hình Tô Mộc như thế nào.
Trong lòng tôi như lửa đốt, nhưng Đường Dũng bị thương khiến tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ có thể ngậm nước mắt nhìn Đường Dũng, bảo anh ta đưa ô cho tôi.
Đường Dũng đau tới nghiến răng lại, cũng không để ý tới tôi mà xé một mảnh vải từ áo ra buộc quanh vết thương, miễn cưỡng cầm máu. Sau đó giống như vừa trải qua hành động kịch liệt vậy, thở hổn hền nhìn bốn phía xung quanh, rồi lại nhìn chằm chằm tôi giống như đang nhìn kẻ địch.
“Đường…”
“Suỵt!”
Tôi muốn hỏi tình hình Đường Dũng thế nào, kết quả từ ‘Đường’ vừa mới ra khỏi miệng đã bị Đường Dũng trợn mắt cắt đứt. Lúc này anh ta giống như một con sói bị thương nhìn tới nhìn lui bốn phía xung quanh đầy cảnh giác. Mặc dù đầu óc tôi chậm chạp nhưng lúc này cũng ý thức được nhất định Đường Dũng đã cảm nhận được điều gì đó khác thường.
Tôi không khỏi ngừng thở, cũng kiểm tra xung quanh theo đường Dũng. Ngay khi tôi không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào thì bỗng nhiên dưới chân tôi phát sinh biến hóa.
Ngay bên cạnh chân tôi có một đống mảnh vụn đất đá đột nhiên lồi lên tạo thành một nửa hình tròn, từ từ ngày càng cao lên giống như có thứ gì đó ở phía dưới muốn trồi lên chui ra ngoài.
Đồng thời với lúc tôi nhận ra điều bất thường, cánh tay tôi đã bị Đường Dũng kéo lại, anh ta dùng sức kéo tôi một cái thật mạnh về sau, cũng không để ý, quăng tôi ra thật xa. Sau đó anh ta lùi lại, đem chắn tôi sau lưng anh ta.
Lúc này cơ bắp trên người anh ta đã gồng lên, trên mặt xuất hiện sự nghiêm túc chưa từng có, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đống đất đá càng ngày càng cao kia.
Tim tôi cũng đập thình thịch, mặc dù đang lo lắng muốn chết nhưng cũng không ngăn được sự tò mò, đầu từ sau lưng Đường Dũng thò ra nhìn. Chỉ thấy đống đất kia càng ngày càng cao, chớp mắt đã lớn bằng quả bóng, không bao lâu sau từ phía dưới đống đất thoát ra một luồn khí đen nhánh xuyên qua đống đất bốc lên.
“Lực cực âm?” Tôi vốn đã chuẩn bị xong tinh hần, bất kể phía dưới đống đất hiện ra cái gì tôi cũng sẽ xông tới, dầu gì xoay người chạy cũng không được, không nghĩ tới từ dưới đất chui lên lại sẽ là lực cực âm.
“Là Tô Mộc báo tin cho em, phía dưới nguy hiểm, bảo em chạy nhanh!” Đường Dũng trầm giọng nói. Vừa nói anh ta đã xoay người lại đẩy tôi ra, vừa đẩy vừa nói bảo tôi đi ra ngoài trước chờ lên xe, khăn voan đỏ không được vén lên, chuyện xuống tìm Tô Mộc cứ giao cho anh ta, anh ta sẽ chịu trách nhiệm đem Tô Mộc trở lại cho tôi.
Đương nhiên là tôi không đồng ý, chủ yếu cũng là không tin được Đường Dũng. Ban đầu lúc Đường Dũng gặp nạn, Tô Mộc đã từng đem Đường Dũng vào rừng, bây giờ Tô Mộc gặp nạn ai biết Đường Dũng có thể cũng sẽ như vậy, trực tiếp chôn vùi Tô Mộc dưới đám đất vụn.
Quan trọng hơn chính là, Tô Mộc nói ở phía dưới có nguy hiểm, tôi sao có thể bỏ mặc anh ấy. Huống chi bây giờ tôi đã có khăn voan đỏ, đã không chịu ảnh hưởng của hồn tiệm thì đối với Đường Dũng mà nói chính là thêm một người là có thêm sự trợ giúp. Tôi vừa nói vừa dùng tay khoanh lại bày ra bộ dáng có chết cũng không đi, bảo Đường Dũng đừng hòng đuổi tôi đi.
Có lẽ thấy thái độ kiên quyết của tôi, hoặc cũng có lẽ tình huống đang rất nguy cấp, sau khi đẩy tôi mấy lần không được Đường Dũng cũng không để ý đến tôi nữa, bước nhanh tới đống đất vừa rồi lực cực âm đẩy lên, móc từ trong ngực ra một chai nhỏ đem chất lỏng bên trong rót lên đống đất.
Đống đất vừa tiếp xúc với chất lỏng liền phát ra tiếng lèo xèo bị ăn mòn, đồng thời bốc lên một làn khói trắng.
Tôi hơi sững sờ, nhìn bình nhỏ đựng chất lỏng kia, buột miệng nói: “Axit xác thối.”
“Không sai, là từ trên người Vương Lâm Lâm. Vốn định trở về sẽ nghiên cứu một chút, không nghĩ tới bây giờ lại phải dùng đến.” Đường Dũng khẽ nhếch môi, hơi lộ ra một tia cười nhạt.
Tôi nhìn bóng lưng Đường Dũng hận không thể vung chày cán bột vào đầu anh, vừa rồi tôi lo lắng như vậy mà anh ấy lại không lấy axit ra…
Axit đã ăn mòn chỗ tôi vừa đứng tạo thành một lỗ tròn to, phía dưới đen thui, mơ hồ toát ra vài tia không khí lưu thông, xem ra đã hoàn toàn thông xuống dưới.
Tôi không khỏi hít mạnh một cái, không ngờ axit kia có tính ăn mòn cao như vậy, lại có thể ăn mòn xuống dưới. Chẳng trách ban đầu Tô Mộc lại thận trọng như vậy.
Chờ tiếng xèo xèo ăn mòn hoàn toàn biến mất Đường Dũng mới dặn dò tôi cẩn thận một chút, sau đó đi đầu chui xuống lỗ hổng kia.
Cái lỗ không lớn, mặc dù cũng chui xuống được nhưng không ngừng va chạm vào thành. Tôi cùng Đường Dũng trượt xuống cũng có không ít đá vụng lăn xuống theo, giống như đã vào một căn phòng ngầm dưới lòng đất.
Tôi vừa dịch chuyển một chút thì một làn hơi lạnh trong nháy mắt chạm vào cổ tay tôi, nói: “Sao ngay cả cô cũng xuống, không phải đã bảo chỉ để gã rồng bà này xuống thôi sao, cô xuống đây làm gì?”
Người nói chuyện là thuồng luồng tiên, ông ấy đã biến thành rắn đen trở lại tay tôi, nói xong còn không nhịn được mắng tôi ngu, biết rõ đây là hố lửa còn nhảy vào trong.
“Có ý gì? Lực cực âm vừa rồi là của ông? Tô Mộc đâu? Sao chỉ có một mình ông ở đây?”
Tôi và Đường Dũng rơi xuống đất, sau khi chắn chắn không gặp nguy hiểm gì mới mở đèn điện thoại lên, chiếu sáng bốn phía rồi hỏi Thuồng luồng tiên.
"Tô Mộc đuổi theo lão già kia vào trong cửa đá, cậu ta không có việc gì, chí ít thì khi tách ra với ông đây thì còn chưa có chuyện gì, Ông đây thật xui xẻo mà, lúc Tô Mộc bảo ông đến đây không nói rõ người nọ là người nhà họ Diệp, thực lực của hắn lại cao, ông vừa vào đây đã bị đặt bẫy, bị yêu trận vây khốn ở đây, không ra được cũng không giúp gì được. Ngay cả lúc muốn báo tin cho cô cũng phí bao sức lực, kết quả con nhóc ngu ngốc nhà cô không chịu nghe lời lại chạy xuống đây.”
Thuồng luồng tiên buồn bực nói.
Lúc này tôi mới nhớ tới, Kim Đạt Hải kia có trong tay quyển nhật kí của Diệp Tử Phong, học được thuật pháp nhà họ Diệp, cũng đọc qua về dưỡng yêu sư, vừa vặn có thể khắc chế được Thuồng luồng tiên.
Có điều tôi vẫn thầm giật mình, dựa theo Kim Đạt Hải nói, ông ta mới luyện tập thuật pháp trong quyển nhật kí trong bốn năm, dù Diệp Tử Phong đã ghi chép kỹ càng các thuật pháp thì cũng không thể nào chỉ trong bốn năm mà ông ta có thể trở nên lợi hại như vậy, có thể nuôi thành hồn tiệm, bản lãnh dưỡng yêu sư lợi hại như vậy, dường như đây là chuyện không thể nào, trừ phi còn chuyện gì đó mà ông ta chưa nói cho tôi biết.
Tôi không khỏi hỏi thuồng luồng tiên: "ông vừa nói Tô Mộc và Kim Đạt Hải đều đi vào cửa đá, cửa đá ở đâu?"
"Làm gì? Chẳng lẽ cô muốn đi vào cửa đá tìm bọn họ? Việc này có làm cũng là để rồng bà kia làm, cô đừng hòng nghĩ đi, không có ông đây ở bên cạnh cô, cô đừng hòng tới gần cửa đá kia nửa bước!" Thuồng luồng tiên lập tức liếc tôi một chút, đề phòng nói.
Tôi ngừng lại một chút, đã sớm nên nghĩ đến Thuồng luồng tiên sẽ không cho tôi đi, liền suy nghĩ rồi nói: “Ai nói ông không ở cạnh tôi, mặc dù giờ ông bị vây nhưng tôi thì không, chẳng phải ông có thể ở trong thân thể tôi sao, tôi mang ông đi, nếu không được thì để Đường Dũng đi.”
Khi tôi nói Thuồng luồng tiên đã ngây người, chờ tôi nói xong thì ông đã không chờ kịp mà bay lên, lưỡi rắn liếm lấy mặt tôi, cười ha ha nói: "Vẫn là Dương Dương thông minh, ngay cả chiêu này cũng có thể nghĩ ra được , chờ ông đây đi vào."
Lời còn chưa dứt, thân ảnh ông ấy đã biến mất vào hình xăm rắn đen trên cổ tay tôi, sau đó trong đầu tôi xuất hiện giọng Thuồng luồng tiên, ông ấy bảo tôi đi về phía trái, góc cuối có một chiếc tủ, sau nó là một bức tường đá, chỉ cần phủ một tia yêu khí lên tường đá thì cửa đá sẽ xuất hiện.
Vừa nói tôi đã vô ý thức đi về phía chiếc tủ, Đường Dũng cũng theo sát sau lưng tôi, mặc dù anh ta không nghe thấy giọng thuồng luồng tiên, nhưng đã sớm đoán được ý thuồng luồng tiên, thấy tôi ngừng bước trước cái tủ liền bước đến cạnh tủ, dùng sức đẩy chiếc tủ ra.
Quả nhiên phía sau lộ ra một bức tường đá, tôi dựa theo lời Thuồng luồng tiên rút ra một tia yêu khí, đem yêu khí phủ lên tường đá. Yêu khí vừa tiếp xúc với vách đá như gặp bọt biển vậy, bị hấp thu vào bên trong.
Chờ đến khi vách đá hấp thu yêu khí xong thì có ba vạch đỏ như máu xuất hiện trên vách đá tạo thành hình dáng một cách cửa.
Sau khi cửa kia tạo thành hoàn toàn liền phát ra âm thành ầm ầm, tự động lùi về sau để lộ ra lối đi phía sau vách đá.
Tôi sợ Kim Đạt Hải mai phục phía sau, không dám tùy tiện đi vào mà chỉ thận trọng thò đầu nhìn một cái.
Nhưng chỉ liếc một cái tôi đã khiếp sợ suýt chút nữa hồn vía bay cả ra ngoài.