Mục lục
Chồng yêu là quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 331: HUYẾT KHẾ




CHƯƠNG 331: HUYẾT KHẾ
“Cụ tổ cũng mang Yêu Thần đi?” Tôi cả kinh, mặc dù không hài lòng chuyện tổ tiên Nhà họ Tô thả cho Yêu Thần chạy đi nhưng trong lòng tôi thật sự vẫn thở dài nhẹ nhõm. Dẫu sao Yêu Thần cho dù bị thương thì hắn cũng là thần, không phải là thứ tôi cùng Thuồng luồng tiên có thể tùy tiện chấm mút.
“Hẳn không phải. Tên kia là người nói như đinh đóng cột, hắn nói để Yêu Thần đi thì sẽ không bắt giữ Yêu Thần. Lần này thật sự là thả hổ về rừng, Yêu Thần khôi phục thực lực là chuyện sớm hay muộn, chờ thương thế của hắn lành nhất định sẽ lại tìm tới ngươi gây phiền toái. Ài, lần này cơ hội rõ ràng tốt như vậy sao hắn lại để cho Yêu Thần đi.” Thuồng luồng tiên nói.
Vừa nói ông ta còn liên tục than thở oán trách tổ tiên Nhà họ Tô đã để Yêu Thần đi.
Nhưng ông ta cũng chỉ nói một chút, dẫu sao trước mặt tổ tiên Nhà họ Tô có thực lực nghịch thiên như vậy chúng tôi cũng chỉ như con kiến hôi, ý kiến cũng không được coi trọng.
Tô Mộc một mực im miệng không nói gì trước việc tổ tiên Nhà họ Tô thả cho Yêu Thần chạy đi, thật giống như đã sớm nghĩ kết quả sẽ là như vậy. Anh ấy nhắm mắt lại đứng tại chỗ yên lặng điều chỉnh thân thể.
Cũng may chỗ này vốn chính là âm huyệt, hàm lượng âm khí đặc biệt nồng đậm, đại khái chỉ sau nửa giờ khi Tô Mộc mở mắt ra lần nữa thì hồn phách đã ngưng tụ rất nhiều, hình dáng cũng cường tráng trở lại, thân thể dường như đã giống như bình thường, chẳng qua khi nhìn kĩ thì sắc mặt anh ấy vẫn còn nhợt nhạt đáng sợ.
Cho dù như vậy tôi vẫn đang đắm đuối nhìn anh ấy, dẫu sao anh ấy quá đẹp trai, hơn nữa đã lâu như vậy tôi không thấy anh ấy. Lúc này anh ấy mặt trắng môi đỏ giống như ma cà rồng, khí chất so với bình thường càng lộ vẻ ưu nhã khiến cho người khác không nhịn được muốn đến gần.
Lúc này môi của anh ấy nhất định có xúc cảm rất tốt, lạnh băng, mềm nhũn, mang mùi cỏ cây đặc biệt của anh ấy, tôi đã rất lâu không hôn lên đó…
“Dương Dương?” Ngay khi tôi đang ngẩn người nhìn chằm chằm Tô Mộc, anh ấy gọi tôi một tiếng, kéo tôi trở về thực tế.
“Làm gì mà ngẩn ra? Đỡ anh đi tới bên cạnh lão tăng nhân kia.” Tô Mộc nói.
Lúc này giọng anh ấy rất dịu dàng…
Nếu như anh ấy vẫn có thể dịu dàng với tôi như vậy thật là tốt…
Tôi nghĩ trong đầu, đồng thời mặt đỏ ứng lên. Sợ anh ấy đoán được vừa rồi tôi đang suy nghĩ gì nên tôi vội vàng đáp một tiếng, đỡ anh ấy đến bên cạnh Đường Dũng.
Lúc này tôi mới nhận ra, Tô Mộc đối với Đường Dũng lại vô tình gọi là lão tăng nhân, có điều trong giọng anh ấy sự đối nghịch đã ít đi rất nhiều.
Trong lúc đỡ anh ấy đi về phía Đường Dũng, tôi mở miệng gọi anh ấy một tiếng: “Tô Mộc!”
“Ừ?”
“Không phải anh đang ở cùng Lâm Yến Nhi sao, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Hơn nữa Đường Dũng cũng bị thương nặng như vậy, anh cứu anh ta kiểu gì?” Tôi hỏi.
Nghĩ đến việc anh ấy cùng Lâm Yến Nhi chung một chỗ lâu như vậy trong lòng tôi liền nhói nhói, nhưng tôi biết nhất định là anh ấy có nỗi khổ không thể nói cho tôi, cho nên mặc dù tôi khó chịu trong lòng nhưng không biểu hiện ra trước mặt Tô Mộc.
“Gần đây anh đều ở chỗ này, yêu quái chuột túc trực bên linh sàng là do anh làm bị thương.” Tô Mộc nói.
Lời của anh ấy giống như một tiếng sét trong yên tĩnh vậy, tôi bất chợt dừng bước, khiếp sợ nhìn anh ấy, không dám tin nói: “Anh nói gì? Yêu quái chuột túc trực bên linh sàng là do anh làm bị thương?”
“Ừ.” Tô Mộc nói.
Giọng anh ấy bằng phẳng không sợ hãi, thật giống như làm bị thương yêu quái chuột túc trực bên linh sàng không phải là chuyện gì ghê gớm, cũng giống như anh ấy phạm lỗi lầm nhưng không hề chối bỏ trước mặt tôi, cũng không giải thích gì cả, dứt khoát nhận sai.
Tôi không biết thái độ của anh ấy lúc này là gì, nhưng khi biết anh ấy làm bị thương yêu quái chuột túc trực bên linh sàng thì tay tôi đang đỡ sau lưng anh ấy không tự chủ thu lại, cách xa anh ấy một chút, mặt đầy không hiểu nhìn anh ấy chờ giải thích.
“Anh vốn muốn giết yêu quái chuột túc trực bên linh sàng, nhưng thực lực của nó rất mạnh nên anh chỉ có thể đánh ngang tay. Anh cũng bị thương một chút nên nó giữ được một cái mạng, ngay khi anh cùng nó giằng co thì bọn em đến, anh liền trốn đi trước.” Tô Mộc nhàn nhạt nói.
Anh ấy cũng không giải thích đang êm đẹp tại sao lại muốn tới giết yêu quái chuột túc trực bên linh sàng.
Nói xong anh ấy lại nói: “Còn lão Tăng nhân, anh cứu anh ta chẳng qua là còn ân cứu mạng trước kia của anh ta đối với anh thôi, huống chi bây giờ cứu anh ta cũng không cần làm gì nhiều, chỉ cần tim ra sâm tinh trước kia anh ta thu phục là được.”
“Vậy anh…” Lần nữa mở miệng giọng tôi đã không còn kìm được nghẹn ngào. Tô Mộc nói mấy câu ngắn ngủn đã thật sự kéo tôi từ trên thiên đường xuống địa ngục, rõ ràng vừa rồi anh ấy còn dịu dàng với tôi như vậy, chịu vì cứu Đường Dũng mà quỳ xuống trước mặt tổ tiên Nhà họ Tô, bây giờ lại phủi sạch quan hệ chuyện cứu Đường Dũng, vậy đối với anh ấy tôi là gì?
“Vậy anh… sau khi cứu Đường Dũng… sẽ đi sao?” Tôi nức nở nói.
Nước mắt đã bắt đầu theo gò má lăn xuống, rất sợ anh ấy sẽ cho tôi một câu trả lời khiến cõi lòng tôi tan nát.
“Dương Dương…” Giọng Tô Mộc cũng căng thẳng, thật giống như anh ấy không chịu được dáng vẻ khóc lóc của tôi, hơi nhíu mày, bỗng nhiên chủ động đưa tay ôm lấy eo tôi, cúi đầu hôn một cái.
Tôi nhắm mắt lại nghênh đón theo bản năng chờ đợi nụ hôn của anh ấy, nước mắt vẫn rơi đầy mặt.
Môi Tô Mộc thật giống như trong tưởng tượng của tôi, mềm mại mát lạnh như băng mang theo hương thơm đặc biệt của anh ấy. Chẳng qua lúc này anh ấy hôn tôi so với trước kia thì mãnh liệt hơn một ít, điên cuồng hôn tôi, đầu lưỡi ở trong miệng quấn lấy lưỡi tôi hung hãn, thật giống như hai cây tim đèn, hận không được vĩnh viễn quấn quanh chung một chỗ.
Thuồng luồng tiên bên cạnh biết ý liền quay đầu, đi tới bên cạnh kiểm tra tình hình của Đường Dũng.
Còn lại tôi cùng Tô Mộc hai người hôn nhau say đắm, tựa như thế giới chỉ còn hai chúng tôi, những chuyện khác đều bị tôi tạm thời ném ở sau lưng.
Không biết qua bao lâu sự cuồng bạo của Tô Mộc mới dần dần dịu dàng lại. Anh ấy nhẹ nhàng liếm lấy bờ môi đã bị hôn sưng lên của tôi giống như bảo vệ bảo bối, sợ làm tôi đau. Sau đó anh ấy lại từ môi chuyển đến gương mặt, hôn lên từng dòng mặn chát của nước mắt, lúc này mới buông tôi ra: “Em không nên khóc vì anh.”
“Tại sao?” Tôi hỏi Tô Mộc.
Lúc này tôi vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, trong đầu đều chỉ có Tô Mộc.
“Bởi vì anh không xứng.” Tô Mộc nhỏ giọng nói.
Nói xong anh ấy nhẹ nhàng đẩy tôi ra, thật giống như lại lần nữa khôi phục lý trí, không cần tôi đỡ nữa, từ từ đi tới bên cạnh Đường Dũng rồi ngồi xổm xuống.
Tôi đứng tại chỗ nhìn nhất cử nhất động của Tô Mộc, trong lòng lo được lo mất. Là bởi vì Tô Mộc quá đẹp trai, tôi không xứng với anh ấy cho nên ông trời trừng phạt tôi sao?
Tại sao người ta yêu nhau xuôi gió xuôi nước, cùng nhau yêu nhau, kết hôn, cùng nhau già đi cho đến khi qua đời.
Chuyện này trên người khác đều thuận theo tự nhiên như vậy, mà tôi ở nơi này lại thành hy vọng xa vời.
Tô Mộc luôn có đủ các lý do cùng nỗi khổ để rời xa tôi, chẳng lẽ liền đúng như anh ấy nói, quỷ và người không nên có tình cảm với nhau, ở chung một chỗ sẽ không có kết quả tốt?
Đầu tôi đang kêu gào loạn cào cào, giống như có mười con mèo nhỏ đang vật lộn trong đầu tôi vậy, không được an bình.
Bên kia Tô Mộc đã đưa ngón tay ra quệt một ít máu trên người Dường Dũng rồi thoa lên giữa trán mình, sau đó miệng anh ấy bắt đầu nói lẩm bẩm, thân thể cũng phát sinh biến hóa.
Âm khí xung quanh giống như nghe lệnh quy tụ lại, điên cuồng hướng vào thân thể Tô Mộc.
Theo âm khí tiến vào, vết máu tươi trên trán Tô Mộc bắt đầu tản mát ra ánh sáng màu đỏ, toàn bộ ngôi mộ bị chiếu sáng đỏ lòe lòe.
“Huyết khế!” Thuồng luồng tiên nãy giờ im lặng quan sát ở bên cạnh đột nhiên thốt ra hai tiếng, rồi nói: “Tiểu tử Đường Dũng này thật gian manh, trước đây đã lập huyết khế với sâm tinh, bây giờ chỉ cần dùng máu của Đường Dũng để kêu gọi thì sâm tinh tất nhiên sẽ xuất hiện. Tiểu tử này được cứu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK