Chương 210: Kinh hỉ
“A?” Tin tức này vô cùng có sức nặng, khiến tôi hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Dầu sao Tô Mộc nói đầu tháng tới mới để cho cha mẹ hai bên gặp mặt, lúc này mới là ngày hai mươi mốt cha mẹ anh ấy đã tới rồi, quá đột ngột.
Hơn nữa bởi vì bọn họ là cha mẹ Tô Mộc khiến tôi vừa lo lắng vừa thấp thỏm, đây là gặp cha mẹ chồng tương lai, không biết liệu bọn họ có thích tôi, có đồng ý với hôn sự của tôi và Tô Mộc không?
Nghĩ đến có thể sắp phát sinh biến cố khiến tôi lo lắng muốn chết, thậm chí cũng không còn tâm tình ăn sáng, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi Tô Đoàn đã từng gặp ông cố và bà cố của mình chưa, bọn họ có dễ tính không, liệu có không thích tôi ở điểm nào không.
Tô Đoàn không nghĩ tôi có phản ứng lớn như vậy, im lặng một chút, sau đó bỗng nhiên cậu ấy cười, nói: “Bà Hai cùng ông Hai vốn đã là vợ chồng âm hôn, sợ cái gì. Mặc dù hai người còn chưa cử hành hôn lễ nhưng âm sai kia đã thừa nhận quan hệ của hai người, giống như dương gian chúng ta kết hôn vậy, hôn lễ cùng giấy đăng ký kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Có người chỉ đăng ký kết hôn chứ không tổ chức đám cưới, có người lại chỉ tổ chức cưới chứ không đăng ký kết hôn, chỉ cần âm sai thừa nhận âm hôn của hai người thì tương đương với hai người đã có giấy đăng ký kết hôn ở âm phủ, cho dù ông cố và bà cố có ý kiến phản đối cũng không thể làm gì.”
Nói xong Tô Đoàn lại nói: “Cháu cũng chưa từng thấy hai cụ, bà cũng biết, trăm năm trước Nhà họ Tô gặp đại nạn, bọn họ cùng ông Hai mất, chỉ có ông nội cháu đem huyết mạch Tô gia truyền lại được, lần này ông cố và bà cố lên cũng là lần đầu tiên cháu gặp.”
“À... như vậy à.” Tôi gật đầu một cái. Nghe Tô Đoàn an ủi tôi thoải mái hơn rất nhiều, nhưng tôi vẫn thấỵ lo lắng, liền hỏi Tô Đoàn xem ông Hai của cậu ấy rốt cuộc đi làm gì, khi nào trở lại, nếu như khi đi gặp cha mẹ chồng có Tô Mộc đưa tôi đi thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Bây giờ Tô Mộc không có ở đây, để tự tôi đi gặp cha mẹ chồng, nghĩ thế nào cũng không thấy tự nhiên được.
Tô Đoàn lắc đầu nói không biết gì cả, ông Hai lúc rời đi cũng không nói gì.
Thấy không lấy được thông tin gì từ Tô Đoàn, tôi không thể làm gì khác hơn là mặt như đưa đám thu dọn đồ đạc, sau khi thu dọn xong liền sang phòng bên cạnh tìm Thuồng luồng tiên.
Thuồng luồng tiên mặc dù không ở đây nhưng từ sớm nó đã cảm ứng được tâm tình của tôi, biết chuyện gì xảy ra, tôi vừa lộ mặt một cái nó liền cười lớn, nói dâu có xấu xí thì sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ chồng, sợ cái gì, dù sao bọn họ cũng là quỷ, nếu như bọn họ dám thấy tôi không vừa mắt thì nó sẽ nuốt bọn họ cho tôi hả giận.
Tôi liền đấm cho nó một cái vào vai, bảo nó đừng nói nhảm, bọn họ là cha mẹ Tô Mộc, cẩn thận Tô Mộc biết lại đánh nó.
“Ô , Dương Dương nhà ta đúng là con gái lớn không thể giữ lại nhà, còn chưa gặp mặt cha mẹ chồng đã bắt đầu bênh vực họ. Khi gặp Tô Mộc ta sẽ nói những lời này với hắn, cô cho là hắn có thể đánh được ông nội Thuồng luồng tiên của ngươi sao?” Thuồng luồng tiên liếc mắt, cười nhạo tôi.
Tôi lười để ý tới nó, nhìn hơn mười đứa trẻ trong phòng rầu rĩ, nhiều người như vậy xe của chúng tôi nhất định không chứa nổi, chỉ có thể đi xe khách đường dài. Cũng may hồn phách bọn chúng bị Thuồng luồng tiên giam cầm, bây giờ bọn chúng trông rất ngây ngô, cũng rất nghe lời.
Cẩn thận một chút, tôi bảo Tô Đoàn đi liên lạc với xe khách trước, sau đó bọn họ tới đón chúng tôi ở cửa khách sạn, tóm lại những đứa trẻ này càng ít tiếp xúc với người ngoài càng tốt.
Bây giờ tôi có cảm giác mình như những kẻ lừa gạt buôn bán trẻ em vậy, cũng may Tô Đoàn tay chân nhanh nhẹn lại chịu tiêu tiền, không tới nửa giờ sau Tô Đoàn đã gọi điện thoại lên, bảo chúng tôi xuống, xe đã tới cửa.
Tôi không nhịn được khen cậu ấy vài câu, sau đó cùng Thuồng luồng tiên một trước một sau hộ tống những đứa trẻ Nhà họ Diệp đi xuống. Quả nhiên trước cửa
khách sạn có một chiếc xe du lịch đứng đợi, không đợi chúng tôi đi ra ngoài Tô Đoàn đã từ trên xe bước xuống.
Cùng đi với cậu ấy còn có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, xem bộ dáng có lẽ là tài xế xe, thấy chúng tôi mang mười đứa trẻ rõ ràng không bình thường liền sửng sốt một chút, sau đó hỏi Tô Đoàn: “Những đứa trẻ này là...”
“Viện mồ côi Giang Minh nhận mấy đứa trẻ chậm phát triển, bây giờ đưa về Giang Minh, làm phiền chú rồi.” Không đợi Tô Đoàn mở miệng tôi đã trả lời trước.
“À, ra là vậy.” Tài xế gật đầu một cái, nhìn những đứa trẻ mặc dù không bình thường nhưng cũng rất ngoan liền không nói gì, đỡ chúng tôi lên xe.
Về Giang Minh mất khoảng sáu giờ đi xe, có Thuồng luồng tiên trông chừng đám trẻ Nhà họ Diệp nên tôi không có gì phải lo lắng, muốn thừa dịp này nghĩ cho tình cảnh lúc này.
Tôi chỉ cần nhắm mắt lại sẽ thấy hai ông bà già hiện ra trước mắt, sắc mặt bọn họ xanh lét, mặt lạnh lùng nhìn tôi, còn ngoắc tay gọi tôi là con dâu, bảo tôi tới rửa chân cho bọn họ!
Tôi liền sợ đổ cả mồ hôi lạnh khắp người, theo bản năng liền muốn chạy nhưng cơ thể tôi giống như bị thần chú nào đó vậy, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông bà già kia đi tới chỗ tôi, cánh tay để phía trước thẳng tưng giống như cương thi vậy, bóp cổ tôi một cái!
“Không!” Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, tránh người khỏi móng nhọn của bà lão, người rốt cuộc đã cử động lại được.
“Bà Hai, bà gặp ác mộng?” Tô Mộc ngồi phía trước liền quay người lại, nhìn tôi lo lắng.”
Tôi mới nhận ra vừa rồi là nằm mơ, bây giờ tôi vẫn ở trên xe, liền đưa tay lau sạch mồ hôi trên trán, cười với Tô Đoàn một tiếng, nói phải, sau đó hỏi cậu ấy đến đâu rồi, còn bao lâu sẽ đến Giang Minh.
“Đã vào Giang Minh rồi, còn hai mươi phút nữa sẽ đến Nhà họ Tô, ông cố và bà cố đã ở Nhà họ Tô chờ bà.” Tô Đoàn nói.
Nghe cậu ấy nói như vậy lòng tôi vừa phục hồi lại cả kinh: “Nhanh như vậy?”
Bởi vì vừa mới gặp ác mộng như vậy, bây giờ tôi nghe mấy chữ ông cố bà cố thấy sợ lạnh cả người, quan trọng hơn là địa điểm gặp mặt bọn họ lại chọn Nhà họ Tô, tôi với Tô Thịnh còn có ân oán cá nhân, hơn nữa ở trong lòng Tô Thịnh thì tôi đã chết mới đúng, giờ lại đột nhiên xuất hiện không biết ông ta sẽ lại dùng biện pháp gì đối phó với tôi.
Tôi có chút kinh sợ, nói Tô Đoàn có thể hay không đưa tôi về căn biệt thự Phùng Đông trước, chuyện gặp cha mẹ chồng tôi phải từ từ chuẩn bị, hôm nay tôi cũng không đi Nhà họ Tô nữa.
“Như vậy sao được, hai ông bà đặc biệt chọn ngày hôm nay, ông Hai...” Tô Đoàn nói đến một nửa đột nhiên ý thức được gì đó, chợt im lặng.
Hình như cậu ta có chuyện gì giấu tôi?
Tôi liền nghi ngờ, nói: “Tô Mộc thế nào?”
“Không có gì.” Trên mặt Tô Đoàn hiện ra vẻ bối rối, nói vừa rồi lỡ miệng, cậu ấy với Tô Mộc không liên lạc gì.
Nhưng điều này không đúng, biểu tình trên mặt cậu ấy đã bán đứng chính mình, tôi liền kéo cậu ấy lại không ngừng hỏi Tô Mộc rốt cuộc thế nào, nếu như cậu ấy không nói tôi cũng không đi Nhà họ Tô gặp cha mẹ Tô Mộc.
Nói xong tôi còn cố ý sầm mặt, giả vờ tức giận.
Tô Đoàn bị tôi ép không chịu được, mới nói: “Không phải hôm nay sinh nhật bà sao, ông Hai muốn tạo bất ngờ cho bà nên không cho cháu nói. Thật ra thì ông Hai vẫn luôn đi sau bà, chính ông nghĩ cách dẫn đám trẻ con của Nhà họ Diệp này tới nhà hàng vườn hoa, sau đó lại để cho ông Thuồng luồng tiên đưa bà chạy tới chính là vì để cho hai người khống chế được đám trẻ con này. Ông thật sự đặt cược bà sẽ đến Nhà họ Diệp đàm phán, không ngờ bầy sói đã đến sớm một bước, ông còn chưa tới thì cháu đã bị Nhà họ Diệp ném cho đàn sói.” Tô Đoàn nói.
Tôi càng khiếp sợ, Tô Mộc lại một mực đi theo phía sau tôi? Nhưng sao tôi không thấy anh ấy.
Trời ơi, vậy tôi lẩm bẩm chửi Tô Mộc thì anh ấy đã nghe được hết?
Tôi bỗng nhiên có cảm giác bất an, theo tính khí Tô Mộc, biết tôi mắng chửi như thế sao anh ấy còn chưa băm tôi thành trăm mảnh?
Nghĩ tới đây tôi đột nhiên nhớ tới một chi tiết, tối hôm qua lúc Thuồng luồng tiên mới đưa tôi tới Nhà họ Diệp tôi đã mơ hồ cảm giác được sau lưng có vật gì đi theo tôi, đã quay lại tìm một chút nhưng không tìm được, có lẽ lúc ấy là Tô Mộc ở phía sau tôi, anh ấy nhất định dùng phương pháp nào đó che đi âm khí nên tôi mới không thể nhìn thấy anh ấy.
Tôi không khỏi nhìn về phía Thuồng luồng tiên, nó cũng cảm giác được tôi nhìn nên cũng quay đầu lại, nhìn tôi cười hắc hắc đầy tội lỗi.
Tôi liến mắng to với nó, dầu gì tôi cũng là người trợ tiên của nó, cùng nó coi như là một phe, vậy mà nó cùng với Tô Mộc lại đóng giả lừa tôi, còn mặc cho tôi ngay trước mặt Tô Mộc mắng nhiếc anh ấy! Bằng bản lãnh của nó nhất định đã sớm phát hiện thân ảnh của Tô Mộc.
“Được rồi, được rồi. Ông đây cũng là được người nhờ vả đưa ngươi đi, huống chi cậu ấy mới bắt cho ông hồ yêu tứ hạch đại bổ, ông không giúp cậu ấy chẳng phải là vong ân phụ nghĩa…” Thuồng luồng tiên xua tay, vừa cười vừa nói.
“Quá đáng!” Tôi hung hăng liếc Thuồng luồng tiên một cái. Dù sao Tô Mộc tôi cũng đã mắng, bây giờ có trách Thuồng luồng tiên cũng chẳng thể làm gì, liền đưa ánh mắt lần nữa nhìn tới Tô Đoàn, hỏi cậu ấy: “Bây giờ cậu có thể nói cho tôi rốt cuộc bất ngờ là cái gì chưa?”