Chương 198: Có phải ghét anh không
“Oh.” Tôi thấy sắc mặt Tô Mộc kém như vậy cũng không dám trì hoãn, trực tiếp nhét miếng ngọc vào lư hương, sau đó hỏi Tô Mộc: “Ngọc Tắc là cái gì?”
Tô Mộc không lên tiếng.
Ngược lại Tô Đoàn đứng bên cạnh mặt đầy lúng túng, giải thích: “Ngọc Tắc vào đầu thời đại Hán có tên là Ngọc Cửu Khiếu, là vật được những quan lại quyền quý thời cổ đại dùng để phong bế cửu khiếu, mưu toan giữ lại hồn phách ở trong cơ thể, để cầu thi thể không mục rữa, tác dụng giống như Tù Hồn Quan, chỉ là dùng Cửu Khiếu Ngọc phong bế hồn phách thì tính tự do tác dụng lớn hơn một chút, hồn phách cũng thoải mái hơn một chút.”
“À…” Tôi nghe cái hiểu cái không, lại hỏi: “Có phải giống như cái nhà không, cho dù là Tù Hồn Quan hay Ngọc Cửu Khiếu đều đem hồn phách ở một chỗ lâu dài, chỉ là một người ở trong tù còn một người ở trong hoàng cung, cho nên mới có người tự nguyện đem Ngọc Cửu Khiếu bịt lại để linh hồn không được đầu thai?”
“Có thể hiểu là như vậy đi.” Tô Đoàn gật đầu một cái.
Sau đó ánh mắt cậu ấy lại đưa tới đống vàng ngọc, nói: “Bà nhìn xem có hai miếng mỏng hình chiếc lá, là dùng đặt ở trong mắt, có hai quả tròn nhỏ là chặn lỗ mũi, cái giống như dạ minh châu này là ngậm trong miệng, còn lại bốn viên hình trụ này là chặn lỗ tai, chặn đường đi tiểu, cuối cùng là…”
“Cậu không cần nói.” Tôi vội vàng chặn lời Tô Đoàn, cậu ấy đã nói đủ rõ ràng. Thân thể con người có tổng cộng chín lỗ, tám lỗ cậu ta đã nói hết, chỉ còn lại cái tôi vừa cầm không phải nhét vào lỗ ass thì còn có thể làm gì?
Khó trách vừa rồi mặt Tô Mộc lại đen như vậy.
Tôi nhất thời buồn nôn, chạy ngay đến nhà vệ sinh rửa tay thật nhiều lần mới ra ngoài.
“Nhất định năm đó người đạo sĩ kia làm, hắn cố ý cho bọn họ một bức tượng thần để tế bái, sau đó đem hồ yêu phong ở trong này, còn cố ý nhét ngọc vào trong lư hương. Nhất định là cố ý lợi dụng âm khí thực quỷ của Vũ Linh để nuôi hồ yêu, thật đáng ghét!” Tôi rất giận giữ bất bình, không nghĩ tới trong giới tu đạo còn có người xấu xa như vậy.
Tô Mộc ngược lại rất bình thản, anh ấy tiện tay xé khối vải trên giường cầm lấy miếng ngọc ass vừa rồi tôi đã cầm cho vào trong túi, sau đó đưa cho Tô Đoàn, bảo cậu ấy bỏ vào trong túi xách, sau đó nhìn tôi một cái hỏi tôi bị dày vò như vậy có mệt mỏi không, trở về phòng khách ngủ đi.
“Ngủ? Bây giờ là có thể ngủ sao? Hồ yêu kia đã giải quyết đâu?” Tôi sửng sốt một chút liền hỏi.
Trở về phòng khách ngủ tất nhiên tôi tình nguyện, dẫu sao nhiều chuyện như vậy, lại bị kinh sợ khiến bây giờ tôi đang mệt mỏi muốn chết. Chẳng qua đây là quá qua loa, hồ yêu bốn hạch chỉ dùng một miếng vải rách bọc lấy mà đã dám ngủ, Tô Mộc cũng thật lớn gan.
Tô Mộc khẽ gật đầu một cái, anh ấy giống như cũng rất mệt mỏi, cũng lười nói chuyện với tôi, chỉ ôm lấy tôi đi tới phòng dành cho khách mà trước đó mẹ Vũ Linh đã chuẩn bị cho chúng tôi.
Trước khi đi về phòng Tô Mộc còn quay đầu lại nói với Tô Đoàn, bảo cậu ấy tự tìm chỗ ngủ, sáng mai không nên quấy rầy chúng tôi, để chúng tôi tự tỉnh.
Tô Đoàn trước giờ rất hiếu thuận với Tô Mộc, nghe Tô Mộc phân phó liền liên tục vâng dạ.
Sau khi giải quyết Tô Đoàn xong, Tô Mộc ôm tôi trở về phòng cho khách, khóa trái cửa lại, sau đó đem tôi ném lên giường.
Anh ấy đứng ở mép giường sừng sững như ngọn núi, cúi đầu nhìn tôi nhỏ nhẹ nói: “Giúp anh cởi quần áo.”
“Anh… không tự mình cởi?” Mặt tôi đỏ lên, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn cơ thể của Tô Mộc, vóc người anh quá đẹp, so với người mẫu trên ti vi còn đẹp hơn. Nhất là tám múi rắn chắc của cơ bụng kia quả thật rất khiêu gợi, chỉ cần liếc mắt là tôi đã không nhịn được liền muốn sờ sờ, muốn ôm một cái, muốn cùng anh ấy thân mật hơn một ít. Cho nên tôi phải giữ khoảng cách với anh ấy, tránh có ý gì không hay với anh ấy.
“Em là vợ anh, không phải nên hầu hạ anh cởi quần áo sao?” Tô Mộc nhíu mày, giống như anh ấy rất bất mãn với tôi, giọng lập tức bá đạo rất nhiều giống như thiếu gia cổ đại sai tiểu nha hoàn vậy.
Tự nhiên tính bướng bỉnh của tôi cũng nổi lên, nói: “Nếu nói như vậy thì anh cũng là chồng em, sao anh lại không hầu hạ em cởi quần áo, bây giờ đều nói nam nữ bình đằng, chồng với vợ đều giống nhau.”
“Anh có thể giúp em cởi” Tô Mộc nhếch miệng lên, lạnh lùng nói.
Vừa nói anh ấy đã tiến lên trên giường đưa tay luồn vào trong áo tôi, tôi chỉ cảm thấy nút sao sau lưng buông lỏng một chút thì trước ngực đã toát ra một cổ lạnh lão, áo chíp của tôi đã tuột ra.
Toàn thân tôi cứng lại, đang là buổi tối, Tô Mộc đột nhiêu trêu chọc tôi, chẳng lẽ muốn cùng tôi…
Nhưng bây giờ thái độ của anh ấy lạnh như băng, không một chút giống vẻ dịu dà cưng chiều tôi trước kia, giống như đang tức giận điều gì vậy, chuyện anh ấy đang làm càng giống như đang trừng phạt tôi.
Tôi không khỏi có chút kinh sợ trong lòng, cố gắng nhớ lại chuyện phát sinh trước khi về phòng.
Tôi tìm được Ngọc Tắc, sau đó đưa cho Tô Mộc, trừ vô tình sờ qua Ngọc Tắc một chút thì thật sự tôi cũng chưa làm gì khác cả. Tôi không trêu chọc Tô Mộc chứ?
Tôi liền cố gắng cười, cố gắng khiến cho mình trông như vô tội, tiến tới nịnh bợ Tô Mộc, một bên đổi khách thành chủ giúp Tô Mộc cởi quần áo, một bên lấy lòng Tô Mộc, nói tối nay cực khổ, chúng tôi ai cũng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi sớm một chút, dù sao cũng đang ở nhà người khác, mai đi trễ sẽ không tốt.
Vừa nói tôi cũng cởi quần áo xong liền lăn lại trên giường, đem chăn đắp lên người muốn trốn tránh vượt qua được tối nay.
Nhưng Tô Mộc cũng không định bỏ qua cho tôi. Anh ấy cũng chui vào trong chăn, tay lạnh ngắt đã bất tri bất giác đặt lên hông tôi, kéo cả người tôi vào trong ngực anh ấy, ép tôi dính sát vào anh ấy.
“Dương Dương, có phải em rất ghét anh không?” Tô Mộc đột nhiên nói.
Tôi sửng sốt một chút, liền muốn nghiêng đầu nhìn mặt anh ấy.
Nhưng anh ấy ôm eo tôi rất chặt, tôi không thể nhúc nhích được, đừng nói xoay người mà ngay cả nghiêng đầu cũng không được.
“Tại sao lại nói như vậy?” Tôi hỏi.
Mặt anh ấy vừa rồi rất âm trầm, giọng nói với tôi còn nhàn nhạt, bá đạo. Nhưng bây giờ lại giống như dính một tia ưu thương, giống như một đứa trẻ đang ấm ức vậy, khiến người đau lòng.
Thấy tôi hỏi, tay Tô Mộc cũng dần dần hoạt động, di chuyển từ hông lên bụng tôi rồi ngừng lại: “Nếu như không phải bởi vì ghét anh thì bây giờ hẳn chúng ta đã có hai đứa con.”
Nói xong anh ấy càng ôm chặt tôi, đầu rúc vào cổ tôi thật chặt, hít một hơi sâu, ngửi mùi trên người tôi.
Lòng tôi khẽ run một chút, cơ thể trong nháy mắt cứng đờ: “Sao anh lại biết…”
“Tại sao giấu anh uống thuốc tránh thai?” Không đợi tôi hỏi xong Tô Mộc đã ngắt lời, giọng anh ấy rất rõ ràng là bị tổn thương.
“Em… Chẳng qua là em thấy em còn trẻ… Bây giờ làm mẹ quá sớm…” Nghe Tô Mộc nói lòng tôi đã sớm như bị dao cắt. Cùng Tô Mộc ở chung một chỗ gần một năm đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy thương tâm như vậy, thậm chí còn tỏ ra có chút mềm yếu.
Tôi đã sớm hối hận trong lòng, nếu như sớm biết anh ấy sẽ phát hiện ra tôi uống thuốc tránh thai gì nói gì tôi cũng sẽ không uống.
Tôi càng không nghĩ anh ấy sẽ bởi vì tôi uống thuốc tránh thai mà thương tâm, thậm chí sẽ cho rằng tôi ghét anh ấy.
Tôi yêu anh ấy còn chưa kịp!
Tô Mộc nghe tôi giải thích xong liền không nói gì, vừa rồi không khí trong phòng còn rất cờ bay phấp phới, bây giờ thì trở nên hết sức ngột ngạt, giống như không khí cũng bị đóng băng lại vậy.
“Đi ngủ, ngủ ngon.” Hồi lâu Tô Mộc mới nhàn nhạt nói, giọng anh ấy đã khôi phục như bình thường, giống như không bị sao, còn vẫn hôn một cái sau tai tôi.
Chẳng qua cả đêm sau đó anh ấy đều không cho tôi xoay người lại, chỉ ôm tôi từ đằng sau, tay giữ yên trên người tôi, cũng không đụng chạm tôi dù chỉ một chút.