CHƯƠNG 271: NGÀY XUI ĐẾN RỒI!
Khoảng cách gần quan sát tượng gốm, tôi không khỏi thốt ra một tiếng cảm thán, không ngờ Đao Minh còn có tay nghề này, chỉ thấy những tượng gốm này được khắc rất tinh sảo, mỗi bức tượng đều lớn bằng người thật, mặt mày sinh động như thật, giống như đang nhìn vào chúng tôi vậy, khó trách Thuồng luồng tiên sẽ nhầm những tượng gốm này là người.
Ánh mắt Tô Mộc cũng rồi vào trên người tượng gốm, anh đưa tay lấy xuống một khối bùn đất trên bức tượng xuống, để lên trước mũi ngửi qua, nói: “Thứ này không phải do Đao Minh tạo ra, em nhìn tạo hình và đường nét khuôn mặt của những tượng gốm này xem, không giống như người Trung Quốc, lại giống hệt người xưa Thái Lan, mà bùn đất trên tượng đã khô lâu rồi, chứng tỏ đã được nhiều năm lâu, 99% là do cao nhân thời xưa của Thái Lan để lại.”
Tâm tư tôi khẽ động: ‘Êm đẹp lại đi chộn tượng gốm dưới hoàng cung, có phải đây có liên quan đến trận pháp gì khong, nếu như do tăng nhân thái lan để lại thì có phải chúng ta nên cách xa một chút hay không, tránh bị phù phép xui xẻo.”
“Sợ rồi?” Tô Mộc bỗng cười lên rồi quay đầu nhìn tôi.
Mặc dú đúng thật tôi hơi căng thẳng nhưng nhìn khuôn mặt thong thả của Tô Mộc liền biết thứ này an toàn, lập tực không thấy sợ, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Sao có thể sợ, em đây là lo lắng cho anh thôi, dù sao anh đến đây để sống lại, em không muốn chuyện thêm phiền mà thôi.”
“ha ha, yên tâm, anh đã nhìn qua những tượng gốm này không bị hồn phách hay âm khí gì bám vào, hẳn không phải có trận pháp gì, còn tác dụng của những tượng gốm này thì...”
Tô Mộc trầm ngâm một chút, nói đang tiếc giờ Đường Dũng còn chưa tỉnh lại, không chừng hắn ta biết gì đó.
Khó được Tô Mộc chủ động công nhận Đường Dũng, từ lúc anh chịu hạ mình bám vào người Đường Dũng liền có thể nhìn ra gần đây anh không còn quá chán ghét Đường Dũng nữa, quan hệ giữa bọn họ đã dịu đi nhiều, tôi lập tức nhạy bén hỏi Tô Mộc có biết cách nào để đánh thức Đường Dũng không, anh học rộng tài cao như vậy, dù huyền thuật Trung Quốc và thuật pháp của tăng nhân Thái Lan có khác biệt, nhưng Trung Y và Tây Y cũng không giống nhau lại có thể chữa được bệnh không phải sao?
Nghe thấy tôi hỏi, đôi mắt Tô Mộc híp lại, cũng không nghiên cưu tượng gốm nữa mà xoay đầu hỏi tôi có phải đang nhớ Đường Dũng không, đột nhiên lại gấp gáp muốn đánh thức tên tăng nhân chết tiệt này làm gì.
Khi anh nói đến chữ tăng nhân chết tiệt thì đặc biệt nhấn mạnh, hiển nhiên là ghen tị khi vừa rồi tôi nói muốn thức tỉnh Đường Dũng.
Tôi lập tức hơi không còn gì để nói rồi, nhưng nhìn đến Tô Mộc vì tôi mà ghen tuông lại khiến tôi vô cùng vui vẻ, nhịn không nổi bổ nhào về phía anh, muốn ôm chầm anh.
Mặt Tô Mộc lập tức sầm lại, cơ thể nhanh chóng lùi về sau tránh né tôi, không cho tôi ôm Đường Dũng.
Chỉ là anh né quá nhanh không chú ý nhìn về phía sau, không cẩn thận va chạm lên một bức tượng phía sau.
“Bịch!” một tiếng vang giòn, một khối bùn đất từ bức tượng sau lưng Tô Mộc rớt xuống vỡ nát trên mặt đất.
Tôi giận nảy mình hỏi Tô Mộc có sao không?
“Không sao.” Tô Mộc lên tiếng rồi ngồi xuống nghiên cứu khối đất nọ.
Tôi cũng bước nhanh qua, đi đến gần mới phát hiện phần bị rơi trên mặt đất của bức tượng là một cánh tay, bởi bức tượng đã lâu năm nên đất nặn đã sơm khô, cho nên trên đất chỉ chừa lại một ít vụn đất, không còn gì nữa cả.
Tôi giờ mới yên lòng lại, cùng ngồi xuống trước vụn đất, vừa nhìn vừa không rõ mà hỏi Tô Mộc đang nhìn gì, không phải chỉ còn chút vụn đất sao, có thể nhìn ra được gì sao.
Không chỉ là đất vụn. Em nhìn chỗ này, hơi ẩm, tượng đất bên trong có hơi nước.” Tô Mộc chỉ vào một mảnh vụn không bắt mắt gì rồi nói.
“Tôi lập tức thấy khó hiểu hỏi: “Có hơi nước không phải là chuyện bình thường sao, cái hang động này ẩm ướt như vậy, còn có mạch nước ngầm, tượng đất chắc chắn bị ẩm rồi.”
“Không đúng, nếu bởi vì hoàn cảnh ẩm ướt mà có hơi nước thì phải là mặt ngoài của tượng gốm bị ẩm mới đúng, anh nhìn qua đất đắp bên ngoài tượng rất khô ráo, nhưng trong cánh tay bị gãy này lại chưa hơi nước, tại sao có thể biến thành vậy được...”
Tô Mộc vừa nói đã đứng bật dậy, cuối đầu trầm tư nhìn cánh tay đứt lìa, có lẽ không nghĩ được rõ nguyên nhân nên mày anh nhíu lại, nói: “Bỏ đi, nguyên nhân trong này chỉ có thể chờ tên tăng nhân Đường Dũng tỉnh lại giải thích, Dương Dương, em cất lại những mảnh đất vụn này, đợi tên tăng nhân này tỉnh rồi đưa hắn xem.”
“Ừm.” Tôi đáp một tiếng, lấy ra một chiếc túi nhựa từ trong túi ra, bởi vì không biết Đường Dũng cần bao nhiều đất mới có thể giám định được thứ này nên dứt khoát đóng gói toàn bộ đất vụn rớt xuống mang đi.
Sau khi đã thu thập tất cả đất vụn, Tô Mộc tiếp tục dẫn tôi bước về trước, khi đi qua những tượng gốm tôi mới phát hiện, những tượng gốm nọ giống như một cửa ải trong cái hang động này, con đường lúc trước chật hẹp giờ thay đổi trở nên rộng mở, có thể chứa độngt hời ba bốn người đi song song, mà nhiệt độ không còn thấp như vậy nữa, thậm chí càng đi càng cảm thấy nóng.
Đi chưa mười phút, tôi liền nóng ra một thân mồ hôi, có suy nghĩ muốn cởi bỏ quần áo luôn, mà càng đi về phía trước liền càng nóng, lại thêm hơi nước trong động nhiều lên, giống như nhà tắm xông hơi, toàn thân sền sệt khó chịu vô cùng.
Không riêng tôi khó chịu, Tô Mộc đi bên cạnh cũng chảy ra một tầng mồ hôi trên mặt, anh vừa đi vừa không ngừng dò xét bốn phía vách đá, lông mày nhăn một hồi rồi giãn một hồi, ngay lúc tôi nóng đến không chịu được nữa thì mày Tô Mộc đột nhiên giãn ra, nói: "anh hiểu rồi!"
"Hiểu gì rồi?" Tôi lập tức hỏi, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh ra ngoài, càng đi về phía trước, tôi liền bị hơi nóng nơi này chưng chín mất.
"Nơi này và hang động Đao Minh nuôi cổ căn bản không phải cùng một nơi, dương khí nơi này vô cùng nồng đậm, mà vừa rồi âm khí trong động của Đao Minh rất nồng, dựa theo tình huống bình thường mà nói, cùng một trong động mà muốn đem âm khí cùng dương khí chia ra cất giữ hai nơi là chuyện không thể nào, trừ phi dùng đến một kiện pháp khí đặc biệt."
"anh nói là thiên địa kích?" Tôi ngắt lời nói.
Tô Mộc gật gật đầu: "Không sai, vừa rồi một đường đi tới anh đều đang tìm kiếm, lại không tìm được bất luận vật gì liên quan tới âm dương nhị khí, ngay cả vật dị thường đều không có, duy nhất kỳ quái chính làhai hàng tượng gốm kia, nhưng anh lại không cảm nhận được bất cứ gợn sống âm dương dị thường nào trên chúng, cho nên bọn chúng cũng không phải là mấu chốt điều hòa hai khí âm dương, duy nhất có thể giải thích chính là dương huyệt này và âm huyệt vừa nãy chính là hai huyệt động khác nhau, hai khí âm dương không phải của chung.”
Tôi lập tức bị Tô Mộc nói đến mê mang, không hiểu hỏi anh là dù hai cái hang động này không liên tiếp nhau, nhưng bây giờ hang động đã đào thông, tại sao lại giới hạn hai khí âm dương rõ ràng như thế, vừa rồi bị lạnh, bây giờ lại nóng đến chịu không nổi.
Tô Mộc nghe thấy tôi nói nóng liền đột nhiên cười cổ quái, nói đúng rồi, hang động vừa rồi có lẽ là do Đao Minh đào sau khi đến Thái Lan, vì làm chuẩn bị khi ả ta tiến đến long mạch, bởi vì thời gian gấp gáp, cho nên thông đạo vừa dài lại hẹp, nhưng thứ đồ long mạch này, vừa hiện thế tất nhiên sẽ hấp dẫn vô số người đến ngấp nghé cướp đoạt, cô ta không cam tâm người khác được lợi, cho nên mới nuôi nhiều cổ xa trong hang động như vậy, chính là vì phòng ngừa người khác thông qua hang động để đi đến long mạch.
Chỉ có điều cô ta đã tính sai, bởi vì cô ta nuôi quá nhiều cổ xà trong hang khiến âm khí trong hang càng tụ càng nhiều, lại cứ khăng khăng tiếp tục đào tiếp, đợi đến lúc đào thông dương huyệt phía dưới hoàng cung xong thì ngày xui của cô ta sẽ đến.
Tô Mộc nói đến đây nụ cười trên mặt càng thêm cổ quái, tôi lập tức nổi lòng tò mò hỏi anh: "Đao Minh sao lại bị xui xẻo?"