CHƯƠNG 274: BỌN HỌ CŨNG ĐẾN
“Diệu Diệu? Ý em nói là tiểu quỷ đi theo gã tăng nhân kia? Nó cũng bị cướp đi?” Tô Mộc nghe vậy sửng sốt một chút, hỏi tôi.
“Phải.” Tôi gật đầu một cái, kể sơ qua một chút chuyện chúng tôi gặp phải sau khi đến Thái Lan cho Tô Mộc.
Tô Mộc không lên tiếng, mặt lạnh không biết đang suy nghĩ gì, qua một hồi lâu anh ấy mới nói: “Xem ra chuyện này càng ngày càng phức tạp, nếu như anh đoán không lầm thì Lâm Yến Nhi cùng Tô Thịnh cũng tới.”
Đã lâu không có tin tức gì về Lâm Yến Nhi, bây giờ chợt nghe nhắc tới cái tên Lâm Yến Nhi khiến ấn đường tôi khẽ nảy lên hai cái, khẩn trương nói: “Không phải đâu! Sao anh biết bọn họ cũng tới? Bọn họ tới đây làm gì?”
Không đợi Tô Mộc trả lời, Thuồng luồng tiên liền bĩu môi đáp: “Còn phải hỏi sao, dĩ nhiên cũng là hướng về long mạch. Long mạch này thật là vạn năm khó gặp, hơn nữa với người tu hành còn có chỗ tốt không thể kể hết, phàm có chút bản lãnh, biết nơi này có long mạch thì ai mà còn không muốn đến nhòm ngó? Dù là không thể hấp thu thì đến gần long khí một chút cũng có thể khiến tu vi tăng lên rất nhiều.”
“Vậy theo ý ông, làm nổ sập miếu cướp đi Diệu Diệu cùng di thể Long Phù Khôn chính là Lâm Yến Nhi bọn chúng? Bọn chúng tại sao phải làm như vậy, chẳng lẽ…”
Nói đến đây đột nhiên trái tim tôi thắt lại. Lâm Yên Nhi cùng Tô Mộc có thân phận giống nhau, đều là lệ quỷ, Tô Mộc lần này tới Thái Lan chính là mượn long mạch để sống lại, vậy theo lý thì Lâm Yến Nhi cũng có thể mượn long mạch để sống lại. Mà mấu chốt để Tô Mộc sống lại chính là Long Phù Khôn, bây giờ Lâm Yến Nhi đã cướp đi Long Phù Khôn cũng chính là cướp đi cơ hội sống lại của Tô Mộc!
Tâm tư tôi liền trầm xuống, hỏi Tô Mộc có phải như vậy thì Lâm Yến Nhi cũng sống lại được phải không.
Tô Mộc không xác nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói nếu biết người ra tay là ai thì cũng dễ làm, bọn họ có di thể Long Phù Khôn cũng vô ích, cho dù có tìm được hồn phách Long Phù Khôn mà không có long mạch thì cô ta cũng không sống lại được. Huống chi Long Phù Khôn năm đó cùng Tô gia là thế giao, chỉ cần ông ấy cảm thấy trên người Tô Thịnh không phải chảy huyết mạch Tô gia thì chuyện ông ấy có chịu giúp bọn họ hay không còn rất khó nói.
Nghe Tô Mộc nói vậy trái tim tôi mới buông lỏng được một chút, nhưng trong lòng tôi vẫn rất khó chịu. Phàm mỗi khi Lâm Yến Nhi xuất hiện thì sẽ không có chuyện tốt, nhất là tôi, những lần trước không bị cô ta làm cho chết thì cũng bị thương, cô ta giống như sinh ra để khắc tôi vậy.
Tôi có chút ủ rột, càng khó chịu trong lòng, trong đầu lại càng nhớ tới thi thể phụ nữ đó trong dương huyệt. Không biết tại sao, chỉ cần tôi nghĩ tới cô ta thì trong lòng sẽ có cảm giác không nỡ, giống như có chuyện gì đang chờ tôi làm vậy.
Thừa lúc trời còn chưa tôi, tôi lại cùng Tô Mộc và Thuồng luồng tiên nói tới thi thể phụ nữ trong dương huyệt đó. Lần này rốt cuộc Thuồng luồng tiên đã chú ý tới tôi, nói với tôi ông ta đã xem xét thi thể người phụ nữ đó rồi, trên thi thể đó quả thật không có vấn đề gì, chỉ là một cái xác khô bình thường mà thôi. Đoán là khi Đao Minh khi đào thông tới dương huyệt khiến cô ta bị long khí đả thương, chết biến thành xác khô. Thực lực cô ta quá yếu, không chịu nổi dương khí mãnh liệt như vậy cho nên bị thiêu tới hồn phi phách tán, cái này cũng không có gì ly kỳ. Vừa nói Thuồng luồng tiên còn bảo tôi không cần phải đem chuyện này để trong lòng.
“Ông nói thi thể phụ nữ đó chính là Đao Minh?” Tôi nghe Thuồng luồng tiên nói liền cả kinh, Đao Minh dù gì cũng là cổ sư ngũ trùng hẳn sẽ không bị chết dễ dàng như vậy chứ?
Hơn nữa lúc Tô Mộc giúp tôi giết cổ xà còn có nói Thuồng luồng tiên bị Đao Minh vây khốn, nếu như người phụ nữ đó là Đao Minh thì cô ta phải chết rất lâu rồi, làm sao có thể vây khốn được Thuồng luồng tiên.
Thuồng luồng tiên không nhịn được liếc nhìn tôi xem thường, mặt trầm lại nhìn tôi nói: “Ông đây có nói người phụ nữ đó là Đao Minh sao? Ông đây chỉ nói cô ta bị dương khí phun ra lúc Đao Minh đào thông dương huyệt đánh chết. Ta đã xem qua, dương huyệt kia vốn được dùng bí pháp phong tỏa long khí ở bên trong huyệt động, có lẽ cao nhân cổ xưa nào đó của Thái Lan không muốn long khí lộ ra khiến đất nước gặp những phiền toái không cần thiết nên đã phong bế lại, cửa động mà Đao Minh đào tới kia chính là tâm trận tạo thành một nơi kín khí.
Nhưng con mụ Đao Minh kia không biết mở mắt mà nhìn, hết lần này tới lần khác đào thông, còn phá hư tâm trận khiến long khí tích góp hơn ngàn năm trong nháy mắt lộ ra, đánh chết người phụ nữ kia còn không nói, còn khiến cho khí tức long mạch đại loạn, chui lên khỏi mặt đất trước thời hạn.”
Nói tới đây đột nhiên Thuồng luồng tiên vui vẻ, lẩm bẩm nói: “Có điều cũng tốt, nếu không phải cô ta chó ngáp phải ruồi thì cũng không biết ông đây phải đợi bao lâu nữa, không chừng lại phải thêm mấy trăm năm long mạch này mới lộ ra.”
Tôi lại kinh ngạc hơn, thế nào cũng không nghĩ tới long mạch xuất hiện vậy mà có liên quan tới Đao Minh. Chắc chắn thi thể phụ nữ đó không phải Đao Minh tôi liền hỏi Thuồng luồng tiên có nhận ra người đó là ai không, hoặc trên người cô ta có đặc điểm gì kỳ lạ không? Tóm lại người phụ nữ đó nhất định là không bình thường, nếu không tôi không có lý do gì lại có cảm giác đặc biệt với cô ta như vậy.
Nghe tôi hỏi như vậy Thuồng luồng tiên chỉ lắc đầu một cái, nói thi thể người phụ nữ kia có lẽ là tùy tùng của Đao Minh, lại không nổi danh, làm sao ông ta biết thân phận cụ thể của cô ta. Ông ta cũng không phát hiện trên thi thể kia có điều gì đặc biệt, còn tại sao tôi cảm thấy kỳ quái gì có lẽ trong hoàn cảnh đó đột nhiên thấy xác khô nên sợ hãi. Nói xong ông ta còn bảo tôi đừng để chuyện này trong lòng, tập trung để dễ vào long mạch khi trời tối đi.
Tôi thấy hỏi Thuồng luồng tiên cùng Tô Mộc cũng không được gì liền thấy lăn tăn, có phải thật sự tôi đã suy nghĩ nhiều, chẳng qua là tôi bị kinh sợ cho nên mới cảm thấy thi thể người phụ nữ kia không giống bình thường?
Thôi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao người phụ nữ đó cũng đã chết, biết cô ta là ai cũng không có ý nghĩa gì.
Nói chuyện phiếm một hồi sắc trời rốt cuộc đã tối xuống, mắt có thể thấy bầu trời dần dần đen đi.
Dương khí trên mặt đất rút lui, âm khí bắt đầu nhiều lên. Đây chính là lí do vì sao Tô Mộc phải chờ buổi tối mới vào long mạch, không phải vì buổi tối những thủ vệ canh phòng kia sẽ lơi lỏng mà bởi vì buổi tối âm khí nặng, âm khí trên người chúng tôi cũng nặng, vừa vặn có thể được âm khí trong không khí che giấu bớt khí tức trên người chúng tôi.
Chờ sau khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, tòa nhà màu trắng đối diện đã sáng mờ mờ ánh nến, giống như bọn họ đang ăn cơm tối bên trong.
Tôi cũng không khỏi thấy đói, nhưng vào thời khắc loại này chúng tôi nào có gì ăn, tôi chỉ có thể nuốt nước miếng một cái, nhịn cơn đói xuống.
Ai ngờ Tô Mộc nghe thấy tiếng tôi nuốt nước miếng thì đột nhiên hỏi tôi: “Dương Dương, muốn ăn gì không?”
Tinh thần tôi liền tỉnh táo, hỏi có phải Tô Mộc có đồ ăn hay không, nếu có thì mau lấy ra, tôi đã đói không chịu được.
“Anh không có nhưng bọn họ có, chúng ta có thể đi lấy cơm của bọn họ là được.” Tô Mộc toét miệng cười một tiếng, nụ cười hết sức gian tà.
Nói xong anh ấy đã nhảy từ trên cây xuống, thật nhanh luồn lách chạy tới tòa nhà màu trắng.
Hành động của anh ấy quá nhanh khiến tôi cùng Thuồng luồng tiên không phản ứng kịp, chớp mắt một cái trên cây chỉ còn lại tôi cùng Thuồng luồng tiên trố mắt nhìn nhau.
“Chúng ta… cũng tới đi, Tô Mộc đi rồi tôi sợ anh ấy gặp nguy hiểm.” Tôi nói với Thuồng luồng tiên.
Có lẽ Thuồng luồng tiên chỉ đợi tôi nói vậy, nghe tôi nói cũng tới đi ông ta liền hóa thân thành hành dáng rắn đen, cái đuôi cuốn lấy eo tôi, trực tiếp mang tôi bay tới hướng long mạch.