CHƯƠNG 89: GẶP NGƯỜI QUEN TRONG NGHĨA ĐỊA
Gã kia hiển nhiên rất sợ Đường Dũng, sau khi khôi phục thính lực chỉ gật đầu một cái, chỉ vào con đường đi vào trong cánh rừng: “Chính là chỗ này.”
"Đi vào, đem lão ta ra đây." Đường Dũng nói.
Nói xong anh ta ép tới gần sát mặt gã kia, nghiến răng nói: "tốt nhất đừng có bỡn cợt với tao, nếu như lão ta không đến, ngươi cũng biết kết cục của ngươi là gì rồi chứ?"
Sắc mặt gã kia rất khổ sở, gật đầu liên tục.
Sau đó hắn ta thất thiểu đi sâu vào trong cánh rừng.
Tôi vừa định đuổi theo, nhưng Đường Dũng ngăn tôi lại: "Em tính àm gì?"
"Chúng ta không đi theo sao?" Tôi nói.
Đường Dũng im lặng lắc đầu một cái: "Ngốc quá, nếu chúng ta đi theo thì gã Tăng nhân đó không phải sẽ nghi ngờ sao? Hơn nữa chỉ cần anh ở đó, gã Tăng nhân đó sẽ nhìn ra thân phận của anh, cho nên chúng ta chỉ có thể mai phục, thừa dịp lão ta sơ xuất, thì bắt lão lại."
Vừa nói, Đường Dũng chỉ theo một hướng khác trong rừng, bảo tôi cẩn thận chút, sau đó đi về hướng đó.
Lúc này đã là hơn chín giờ tối, trời một mảnh đen nhánh, nhất là ở trong rừng cây lại là một màu đen kịt, chỉ có thể mơ hồ thấy cây cối trong rừng .
Tôi không khỏi khẩn trương, cho dù Diệu Diệu và Trịnh Lâm đều là quỷ, cơ thể bọn họ là tiểu quỷ, hơn nữa quen tôi như vậy, tự nhiên không cần sợ hãi bọn họ. Nhưng trong rừng chôn bao nhiêu người chết, không biết có bao nhiêu quỷ ẩn núp, chỉ cần nghĩ tới đây tôi liền lạnh cả người.
Theo sát Đường Dũng, tôi nắm lấy vạt áo của anh ta.
Đi được khoảng năm phút Đường Dũng mới dừng lại.
Chỗ này có thể coi là nơi quan sát bãi tha ma tốt nhất, bốn phía đều là rừng cây rậm rạp, cho dù có ánh trăng cũng khó có thể lọt hỏi tán cây, tạo thành một mảnh khu vực đen thui, tuyệt đối không thấy rõ nơi này.
Mà nơi này cách vị trí của tên đệ từ phái Cản Thi cũng không coi là quá xa, vừa có thể nghe rõ bọn họ nói, vừa có thể quan sát được tình huống của bọn họ, có thể nói là tuyệt nhất.
Khám xét thấy địa hình tốt, Đường Dũng để tôi ngồi xuống sau một đống đất nhỏ, sau đó anh ta cũng ngồi cạnh tôi, lặng lẽ chờ.
Toàn bộ khu rừng hoàn toàn yên tĩnh, trừ lúc thi thoảng gió thổi lá cây phát ra tiếng rì rào, thậm chí tôi cũng không nghe được tiếng thở của Đường Dũng.
Tôi có chút khẩn trương, tay nắm lại thật chặt.
"Sao vậy, sợ à?" Trong bóng tối Đường Dũng nắm tôi tay tôi, nhỏ giọng nói.
Tôi không muốn thừa nhận, có lẽ tôi có sợ một chút , đành phải yên lặng gật đầu.
Lúc này tôi mới phát hiện, phía sau cũng không thấy Diệu Diệu và Trịnh Lâm.
Tôi lắc lắc tay đường nhảy hai cái, tỏ ý với anh ta không thấy hai tiểu quỷ đâu, không lẽ lão Tăng nhân kia đến bắt hai bọn họ đi mất rồi.
Đường Dũng lắc đầu một cái, trực tiếp từ trong túi móc ra một cái quan tài nhỏ màu đỏ đưa tới trước mặt tôi: "Bọn họ ở trong này." Lúc này tôi mới yên lòng. Nếu như đối phương cũng là một Tăng nhân lão làng, năng lựa cảm ứng với tiểu quỷ hẳn là rất cao, nếu như nhận ra được nơi này có tiểu quỷ tồn tại thì chúng tôi cũng rất dễ dàng bị bại lộ.
Tôi nhìn Đường Dũng một cái, khỏi nói, dù anh ta rất tuỳ tiện nhưng trên thực tế vẫn đủ tỉ mỉ, ít nhất cho đến hiện tại anh ta chưa bao giờ gặp chuyện không may.
Chắc chắn bọn họ được an toàn, tôi cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng ngồi ở trên gò đất, khẩn trương nhìn chằm chằm gã phái Cản Thi bên kia.
Lá gan của gã kia cũng rất lớn, đứng một mình giữa đống mộ vẫn trấn định như thường, thật giống như tin chắc lão già kia sẽ xuất hiện tìm hắn.
Chúng tôi đều nín thở, không ai dám lên tiếng, chỉ chờ lão già kia xuất hiện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao lâu, gã phái Cản Thi bên kia vẫn không có động tĩnh gì, sau lưng tôi lại đột nhiên truyền tới một tiếng động nhỏ, một bàn tay già nua đột nhiên xuất hiện ở bả vai tôi, vỗ lên hai cái!
Hồn vía của tôi sắp rớt ra ngoài, trong nháy mắt quay đầu, vừa định thét chói tai, Đường Dũng liền lanh tay lẹ mắt, một tay bịt miệng tôi lại.
"Cô bé, tôi nhìn con nãy giờ, luôn có cảm giác nhìn rất quen mắt nhưng lại không nhớ nổi là đã gặp ở đâu, tên con là gì?" Một bà lão không biết xuất hiện ở sau lưng tôi lúc nào, đang dùng ánh mắt tò mò quan sát tôi.
Bà ta là quỷ!
Tôi trong nháy mắt sợ hãi, cho dù âm khí của tôi đã bị che lại, không thể cảm nhận được bất kỳ âm khí nào khác nhưng tôi có chắc chắn bà ta là quỷ.
Không chỉ là bởi vì sắc mặt bà ta rất kém cỏi, mà là đêm hôm khuya khoắt bà lão nhà ai đang bình thường tự nhiên xuất hiện ở nghĩa địa như này.
Chắc chắn bà ta là quỷ, tôi lập tức tránh thật xa, cả người núp ở sau lưng Đường Dũng, hoảng sợ nhìn bà ta.
Bà lão thấy phản ứng của tôi cũng không bất ngờ, chẳng qua là thấy vẻ mặt quan sát đầy bình tĩnh của Đường Dũng, kỳ quái nói: "Chàng trai, tại sao không sợ tôi?"
"Tại sao tôi phải sợ bà?" Đường Dũng hỏi ngược lại.
Sau đó anh ta liếc nhìn gã phái Cản Thi một cái, tay nhanh chóng làm mấy động tác quỷ dị ,đồng thời đọc tiếng Thái trong miệng, trong nháy mắt, ngón tay vẽ trên đất một vòng tròn lớn bao trọn cả tôi và bà lão, giống như trong Tây Du ký Tôn Ngộ Không vẽ cái vòng đó vậy.
"Sao? Cậu là đạo sĩ? Thật không ngờ tuổi cậu còn trẻ mà lại có bản lĩnh lớn như vậy." Bà lão nhìn vòng tròn dưới đất kêu lớn lột tiếng, sau đó nhìn Đường Dũng có chút sùng bái.
"Đạo sĩ gì chứ, tôi là Tăng nhân, Tăng nhân Thái Lan.” Đường Dũng giải thích, thấy bà lão không có thái độ công kích, anh ta liền ngồi xuống, dáng vẻ như đang tán dóc.
Tôi nôn nóng nhìn về hướng gã phái Cản Thi, sợ Đường Dũng buông lỏng hắn ta sẽ bị lão Tăng nhân phát hiện, ai ngờ Đường Dũng cũng kéo tôi quỳ xuống trước mặt bà lão, nói: "Yên tâm đi, không gian đã bị che lại, nếu lão Tăng nhân kia tới cũng không nhận ra được chúng ta, chúng ta chỉ cần chờ ở đây là được."
Nói xong anh ta hướng về phía quỷ bà đối diện, hỏi: "Bà năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười sáu tuổi, một tháng nữa chính là ngày giỗ mười bảy của tôi." Quỷ bà đáp.
Tôi bị lây cảm giác thoải mái của Đường Dũng, đối với quỷ bà cũng không còn sợ, không khỏi giật mình, hỏi bà lão: "Bà cũng là quỷ? Bà đã chết... "
Tôi quên mất, ý muốn nói bà đã chết mười sáu năm, lời nói còn chưa đến mép, tôi ý thức chữ chết quá khó nghe, có thể sẽ kích thích đến bà lão, lập tức đem lời còn lại nuốt vào.
Quỷ bà kia nghe nhưng không để ý chút nào, cười nói: "Phải, đã chết mười sáu năm, thời điểm tôi chết, cháu trai của ta chỉ mới sáu tuổi, bây giờ mười sáu năm trôi qua, cháu tôi cũng phải hai mươi hai tuổi rồi.”
"Vậy tại sao ngài sau khi chết không đi đầu thai mà lại ở lại chỗ này." Đường Dũng lại nói, anh ta nói chuyện tùy tiện, một chút kiêng kỵ cũng không có.
Cho dù quỷ bà rất tốt tính, mặt đầy hiền hòa nhưng bà nghe được lời này cũng có chút buồn bực, nói: "Cậu nghĩ là tôi không muốn đầu thai? Cho dù tương lai đầu thai biến thành heo biến thành trâu, cũng so với ở trong khu rừng này còn đỡ hơn, Cậu không biết, không chỉ có tôi, mà có hàng trăm con quỷ đều bị giam giữ ở nơi này, ban ngày cũng không về được dưới đất, chỉ cần mặt trời lên xuyên thấu qua lá cây chiếu vào trong rừng, chúng tôi liền gặp rắc rốt, tất cả quỷ cũng sẽ bị ánh mặt trời nướng chín, nơi này vốn có hơn trăm con quỷ, bây giờ bị nướng chỉ còn lại hơn hai mươi lăm con.”
Nói xong quỷ bà nặng nề nhìn Đường Dũng, mặt nhếch lên cười tiến tới Đường Dũng, ngồi xuống bên cạnh nói: "Chàng trai, cậu không phải là Tăng nhân gì đó sao, bà già như tôi cũng chưa nghe nói qua cái gì là Tăng nhân, nhưng chỉ với hành động vừa rồi đã nói lên cậu là một đại sư, nếu không cậu giúp tôi siêu thoát, kiếp sau tôi làm trâu làm ngựa cũng không quên ơn của cậu."
Cái này thì mới mẻ, từ trước đến giờ đều là quỷ muốn ở lại trong cuộc sống, các đạo sĩ tận tình khuyên can, thậm chí cưỡng ép siêu thoát, nhưng nay quỷ lại chủ động tìm tới cửa nhờ cầu siêu thoát là lần đầu tiên mới thấy. Tôi nhìn về phía Đường Dũng, hy vọng anh ta đáp ứng lời thỉnh cầu của quỷ bà.
Ai ngờ Đường Dũng lắc đầu một cái, nói: "Xin lỗi bà, các người bị kẹt ở nơi này chắc chắn là có nguyên nhân, tôi mặc dù là Tăng nhân nhưng không chịu sự quản thúc của đạo gia Trung Quốc các người. Làm việc cần phải có quy tắc, trừ khi phải bày trận để chiến đấu,nếu chúng tôi gặp trận phép của người khác cũng sẽ không tùy tiện phá trận, dù sao bà đã ở nơi này mười sáu năm, nếu còn chưa tiêu tán nhất định là có mục đích tồn tại của mình."
"Vậy sao..." Quỷ bà nghe vậy rõ ràng có chút mất mát, còn muốn thỉnh cầu Đường Dũng đôi câu nhưng nhìn vẻ mặt Đuờng Dũng không có sự thương lượng, không làm gì khác hơn, nói: "Thôi được rồi, đạo sĩ có quy củ của đạo sĩ, bà già tôi cũng không làm khó cậu."
Nói xong ánh mắt quỷ bà chuyển qua tôi, tập trung toàn bộ chú ý lần nữa, cau mày nói: "Cô bé, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đây không? Tôi nhìn con có cảm giác rất quen thuộc, con cũng là người của thôn chúng ta sao?"
Tôi cười lắc đầu một cái, nói quỷ bà hẳn là nhớ lộn, tôi là người của Giang Minh, từ nhỏ sống ở Giang Minh, hơn nữa năm nay tôi mới hai mươi tuổi, khi bà không còn thì tôi cũng chỉ bốn tuổi mà thôi, chắc chắn tôi chưa từng tới chỗ này .
Lời nói uyển chuyển, giọng hết sức khẳng định, quỷ bà nhận nhầm người rồi.
Ai ngờ quỷ bà nghe nói tôi đến từ Giang Minh, trực tiếp vỗ đùi, dáng vẻ bừng tỉnh hiểu ra, chỉ ta nói: "Con là... Dương Dương? Con là Dương Dương phải không?
Câu đầu còn có chút do dự, câu thứ hai liền khẳng định chắc chắn.
Tôi và Đường Dũng cùng đồng loạt sững sốt một chút, kinh ngạc nhìn quỷ bà nói: "Làm sao bà biết tên tôi?"
"Ôi, ta là bà nội, con quên rồi, mấy tháng trước con đi theo cháu trai của tới thăm ta, con là bạn gái của cháu trai ta, là cháu dâu tương lai, lúc đó ta ở bên cạnh nhìn con, đối với con hết sức hài lòng!"
Vừa nói quỷ bà cũng nhiệt tình đứng lên, thân thiết kéo tay tôi, đối đãi với tôi giống như thật sự coi tôi là cháu dâu.
Trong nháy mắt tôi kinh hãi, trùng hợp như vậy sao?
"Bà là... là bà nội của Vương Văn?" Giọng của tôi run rẩy, không tin nói.
"Hèn gì bà nói nhìn cháu sao quen mắt như vậy, cô gái đẹp như vậy bà đã sớm nên nhớ ra mới phải!" Quỷ bà cười nói, nói xong giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng một chút, chần chờ nhìn tôi: "Cô bé, có phải Văn nhà của ta xảy ra chuyện gì rồi không? Đang yên lành, hơn nửa đêm cháu chạy tới nghĩa địa làm gì?"
"Ách..." Tôi lập tức ngây người, quỷ bà này là bà nội của Vương Văn, bây giờ Vương Văn đã mất tích mấy tháng rồi, không biết Tô Mộc đã đem anh ta giấu đi đâu.
Tôi cảm thấy có chút áy náy, không biết nên giải thích thế nào nữa.
"Cháu trai của bà không có chuyện gì, rất khỏe mạnh, chẳng qua là Dương Dương gặp phải chút phiền toái nên mời tôi tới giải quyết một chút". Đường Dũng nhìn ra tôi lúng túng, cũng đoán được thân phận của Vương Văn trong lời của quỷ bà là gì, thay tôi giải vây nói.
Bà lão nghe nói tôi gặp phải phiền toái liền kéo tay tôi nói: "Cô bé, con làm sao vậy? Có chuyện gì nói cho bà nội biết, bà nội thay con đòi lại công bằng."
Tôi lại càng áy náy, không nghĩ tới, bà nội của Vương Văn chỉ gặp tôi hai lần vậy mà đối xử với tôi tốt như vậy.
Mà cháu trai của bà…
Nghĩ tới đây, tôi nghĩ phải làm chút gì cho bà ấy, hỏi Đường Dũng: "Anh vừa nói, nghĩa địa bị người ta bày trận? Là cái gì trận? Có phá được không?"