Chương 174: Mèo đen
Trong lòng tôi rất thấp thỏm, không biết có nên gặp anh ta không.
Ngay khi tôi do dự chưa quyết định thì điện thoại của tôi một lần nữa lại vang lên, lần này là mẹ tôi gọi điện thoại tới, nói bảo tôi về một chuyến, có chuyện gấp.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Tôi hỏi mẹ tôi, giọng căng thẳng.
“Chính là quán café mèo trước cửa nhà chúng ta, bên đấy có con mèo chạy vào nhà chúng ta, ông chủ bên đấy đến tìm mèo, nhưng hệ thống bảo vệ này mẹ với ba con không biết mở, cậu ta không vào được, mẹ lại không đụng tới con mèo kia được. Con thay quần áo xong chưa, thay xong thì nhanh về nhà bắt mèo trả lại cho nhà người ta, chúng ta không bắt được con mèo này.” Mẹ tôi nói, vừa nói đầu bên kia còn truyền tới tiếng mèo kêu.
Mẹ tôi không thấy được vòng bảo vệ bằng yêu khí ngoài kia, cho là người ta không vào được vì hệ thống an ninh của nhà.
Trong lòng tôi lại nghĩ tới chuyện khác, quên mất con mèo!
Cái lồng yêu khí của Thuồng luồng tiên bảo vệ có thể nói là tương đối tốt, bất kể là người mang dương khí hay quỷ mang đầy âm khí quanh người, chỉ cần tới gần yêu khí một chút cũng sẽ bị yêu khí chiếm đoạt tiêu diệt, đem căn biệt thự một giọt nước cũng không lọt.
Nhưng duy nhất chỉ có một loại sinh vật ngoại lệ, trên người nó có sát khí quá nặng, vừa vặn có thể chống lại yêu khí, ung dung tiến vào trong cấm địa.
Chính là mèo đen.
Mèo đen là khắc tinh của quỷ, đối với cha mẹ tôi lại không có uy hiếp gì, cho dù như vậy trong lòng tôi vẫn rất lo lắng, bất kể con mèo đen kia có thể làm cha mẹ tôi bị thương hay không đều chứng tỏ bây giờ bọn họ đã bị theo dõi.
Người kia có thể đem mèo đen bỏ vào thì cũng có thể đem những thuật pháp kì quái nào đấy bỏ vào.
Tôi đứng ngồi không yên, bảo Lục Nhĩ đưa tôi đi ra ngoài.
Lục Nhĩ kêu khẹc khẹc hai tiếng, lần nữa đẩy cửa, đưa tay kéo tôi đi ra ngoài.
Chỉ là khi đi tới cửa lớn Nhà họ Tô thì nó lại đột nhiên do dự, chỉ cái miếu nhỏ giữa sân của Nhà họ Tô, lắc đầu với tôi một cái.
Đây là ý gì?
Tôi đang nóng lòng như có lửa đốt nhưng bây giờ Lục Nhĩ lại kéo tôi lại không cho tôi đi.
Thấy tôi không hiểu Lục Nhi càng nôn nóng, miệng kêu khẹc khẹc lớn tiếng, phi thân chạy về miếu nhỏ, chỉ bài vị Tô Mộc trong miếu rồi khoa chân múa tay với tôi.
Lần này tôi xem hiểu, nó nói Tô Mộc không cho tôi rời khỏi nơi này.
Xem ra vừa rồi tôi gặp Lục Nhĩ không phải ngẫu nhiên mà là Tô Mộc bảo Lục Nhĩ tới trông coi bảo vệ an toàn cho tôi.
Tôi không khỏi ấm áp trong lòng, nhưng bây giờ tôi cũng gấp như lửa đốt lông mày, cũng không để ý chỉ thị của Tô Mộc, bảo Lục Nhĩ nếu như nó không yên tâm thì đi thông báo cho Tô Mộc, tôi phải đi trước.
Nói xong tôi bảo nó tên biệt thự Phùng Đông để cho Lục Nhĩ nói lại với Tô Mộc.
Giữa bọn họ tâm ý tương thông, Tô Mộc nhất định biết tôi đi về biệt thự Phùng Đông. Như vậy, lỡ như Vương Văn thật sự phát hiện ra thân phận của tôi mà làm gì đó bất lợi với tôi thì thời điểm mấu chốt Tô Mộc cũng có thể đuổi theo cứu tôi.
Làm xong những thứ này tôi cũng không kịp đợi, nhấc chân chạy trở về biệt thự Phùng Đông.
Như tôi dự đoán, khi vừa về tới cửa quả nhiên nhìn thấy Vương Văn đang cầm một ly café, đang nhàn nhã đứng ở cửa nhà tôi, ngửa đầu nhìn vào bên trong căn biệt thự.
Chớp mắt anh ta cũng thấy tôi.
Ngoài dự liệu, anh ta nhìn thấy tôi lại có chút bất ngờ, sau đó mặt đầy kinh ngạc vui mừng đi tới, hỏi tôi: “Diệp Trần, sao em tìm được chỗ này, không phải anh hẹn em ở quán café Mèo sao?”
Tôi ngừng một chút, nhìn kỹ vào hai mắt anh ta.
Mặc dù anh ta thay đổi rất nhiều nhưng thói quen hay biểu tình đều không thay đổi. Từ trong biểu tình tôi có thể nhận ra anh ta thật sự bất ngờ, hiển nhiên không nghĩ tới tôi sẽ tới đây.
Nói như vậy, anh ta hẹn tôi ở Quán Mèo gặp mặt chẳng qua là trùng hợp, không phát hiện ra tôi là Lộc Dương?
Nhưng bây giờ anh ta lại có mặt ở trước nhà tôi, không biết mục đích anh ta đến đây là gì,có liên quan gì với huyết mạch tương đồng mà Lầm Yến Nhi cần hay không.
Thấy anh ta không nhận ra thân phận của mình, tôi liền giả vờ nhìn ngôi biệt thự, xác định cái lồng yêu khí bảo vệ bên ngoài không bị phá hư mới yên long lại: “Đây là…nhà anh? Vừa bự lại đẹp! tôi đang đi theo bản đồ hướng dẫn trên điện thoại mà đến được đây, lượn quanh đây nửa vòng mà vẫn không tìm được quán Mèo ở đâu, may là gặp được anh ở đây.”
Nói xong làm bộ nở nụ cười với anh ta.
Tôi biết sắc đẹp của cái thi thể này rất nghịch thiên, một cái nhăn mày, một nụ cười vừa rồi, đừng nói một người đàn ồn như Vương Văn, đến cả phụ nữ như tôi lần đầu soi gương cũng bị mê đảo ấy chứ, nhìn ngắm hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần.
Hiên tại dùng mỹ nhân kế với Vương Văn thì quả nhiên có tác dụng.
“Em thích nơi đây như vậy, sau này anh sẽ dẫn em đến ở đây.” Vương Văn nói.
Anh ta cũng không khách sáo nữa, không phủ nhân ngôi biệt thự này vốn không phải của anh ta, tôi cười lạnh mở miệng nói: “Vậy bây giờ anh không có ý mời tôi vào nhà ngồi một chút sao?”
“Bây giờ còn chưa được.” Vương Văn nghe ra được ý chế giễu trong lời tôi nói, vẻ mặt thoáng lúng túng.
Nhưng sau đó anh ta liền cười, bộ dáng nắm chắt thắng lợi trong tay nói: “Em còn nhớ bạn gái cũ anh nói tới sao? Chính là cả nhà đều bị quỷ ám, đây là nhà bạn gái cũ của anh, hôm nay anh đến đây là để trừ quỷ trong nhà này, đợi diệt quỷ xong, người nhà cô ta sẽ cảm động đến rơi nước mắt đối với anh, đến lúc đó thì đừng nói là một căn nhà, cho dù là làm trâu làm ngựa cho anh, bọn họ cũng không ngại đâu.
Vương Văn nói chắc chắn, tôi không nhịn được lườm anh ta, nằm mơ ban ngày, căn biệt thự này là của Tô Mộc mua cho tôi, sao tôi có thể đưa cho anh ta được?
“Em ở cạnh chờ nha, khi diệt quỷ xong, em sẽ tin tưởng lời trước đây anh nói với em, mệnh thiên sát cô tinh phải ở cùng với Thủy Mạn Sơn Kim mới được.” Vương Văn nói.
Nói xong anh ta bảo tôi lui lại một chút, tránh cho khi làm phép lại lỡ tay làm tôi bị thương.
Tôi hơi im lặng, đến nước này anh ta còn có tâm tư cua tôi.
Có đều tôi cũng tò mò anh ta tính phá lồng yêu khí của thuồng luồng tiên như thế nào, liền lùi ra xa.
Chỉ thấy anh ta vươn tay phủi nhẹ hai cái lên người mình, giống như đang phủi bụi vậy, sau đó nghiêm mặt ngồi khoang chân trên mặt đất, trong tay cầm một cái vòng chuông lục lạc, trong miệng huyên thuyên niệm lời chú.
Theo âm thanh lời chú vang lên, lực chú ý của tôi liền tập trung vào hoàn cảnh bốn phía, để ý đến yêu khí và âm khí có gì biến hóa hay không.
Cái lồng yêu khí vẫn cứng rắn như cũ, lúc tôi tới gần còn dịch chuyển một tí, tôi sợ yêu khí trên người bùng lên sẽ khiến Vương Văn nghi ngờ nên không dám áp tới gần.
Âm khí xung quanh cũng không có gì thay đổi, giống như Vương Văn ngâm nga không phải là lời chú mà như nhạc dành cho thiếu nhi vậy.
Tôi không phát hiện có gì kì lạ, nhìn kiểu gì thì Vương Văn cũng không có pháp lực gì nhiều, có lẽ Vương Văn không phải là người lần trước phá cấm chế ấm khí của Tô Mộc.
Tôi nghi hoặc, không chút biểu tình nhìn Vương Văn, qua hơn nửa tiếng đồng hồ cũng chưa thấy bốn phía có thay đổi gì, ngay lúc tôi không nhịn được muốn cắt ngang Vương Văn thì một cái bóng đen như mực từ lồng yêu khi đi ra.
“Meo.”âm thanh lạnh lẽo vang lên phía trước tôi, từ lồng yêu khí đi ra ngoài, chính là một con mèo đen.
Toàn thân con mèo đen nhánh, giống như vừa được vớt ra từ nước mực, lông trên thân không có chút phản sáng nào, lộ ra một luồng tà khí âm u.