Mục lục
Chồng yêu là quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 243: Xoay chuyển




Chương 243: Xoay chuyển
Bây giờ tôi chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian chờ Thuồng luồng tiên mang cứu binh tới là được, nhưng thấy Kim Đạt Hải càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, tôi sợ hắn không kịp đợi sẽ hành động trước thời hạn nên vội vàng mở miệng để lôi kéo sự chú ý của hắn: “Cái đó… Kim Đạt Hải, thật ra tôi rất tò mò, lúc ấy bạn tôi tới cứu tôi không phải ông đã bị thương sao, sao bây giờ còn mạnh như rồng như cọp đứng ở đây? Hơn nữa lúc tới đây tôi rõ ràng cảm giác được thực lực của hồn tiệm đã tăng không ít, làm sao ông làm được?”
“Thật tò mò sao?” Kim Đạt Hải nghe tôi hỏi, đưa mắt nhìn cửa hang một cái, thấy tiếng nước chảy không hề giảm mới đưa mắt nhìn lại trên người tôi, cười lạnh nói: “Nói chuyện với ta là muốn kéo dài thời gian chờ người giúp? Cô yên tâm, ta đã dùng trận pháp phong kín cửa vào, cho dù thật sự có người tới giúp ngươi thì bọn họ cũng không có khả năng vào đây, cô quên chuyện này đi.”
“Tôi… còn ai tới giúp, mấy người bạn của tôi không phải đều bị ông khống chế rồi sao.” Tôi cả kinh trong lòng, lúng túng nói, không nghĩ tới Kim Đạt Hải lại có thể nhìn ra ý đồ của tôi.
Nhưng bây giờ tôi không thể làm gì khác, chỉ có thể đánh chết không thừa nhận, cười trừ nói: “Tôi thật sự tò mò, chỉ mấy ngày ngắn ngủi tôi mà vết thương trên người ông đã lành, thực lực hồn tiệm cũng tăng thật mạnh, có phải cô ta được ăn hồn phách khác? Ông cố ý làm cho thư viện nổ tung gây ra động tĩnh lớn như vậy chính là muốn đem giết chết nhiều sinh viên trong thư viện, sau đó dùng hồn phách của bọn họ để nuôi hồn tiệm đúng không? Thật ra thì ông không cần phải làm như vậy, đến những nơi như đài hỏa táng là có thể tìm được oan hồn, ăn nhiều một chút thì hồn tiệm vẫn có thể dưỡng thành như thường.”
“Cô biết cái gì.” Kim Đạt Hải liếc tôi một cái, cười lạnh nói: “Cô cho rằng oan hồn giống như củ cải ở chợ sao? Oan hồn như vậy căn bản không có. Cô cũng không cần phí tâm tư đoán già đoán non, dù sao hôm nay cô nhất định sẽ chết ở chỗ này, nể cô sắp góp phần đóng góp tạo thành thánh thể cho ta nên hôm nay ta sẽ chỉ bảo cho cô một chút. Có thấy cái động này không, Chu Lan có thể nhanh chóng biến thành hồn tiệm tất cả đều nhờ công lao của cái động này. Nhắc tới ta vẫn phải cảm ơn Diệp lão, nếu không phải năm đó ngài ở nơi này khổ tâm cẩn thận lưu lại tài liệu này thì ta cũng không thể có được như ngày hôm nay.”
“Ông nói là Chu Lan biến thành hồn tiệm hoàn toàn không có liên quan tới những sinh viên vừa mới chết mà chỉ dựa vào cái động này? Vậy tại sao ông lại cho nổ tung toàn bộ thư viện? không sợ gây lớn chuyện sẽ không có cách nào kết thúc sao?” Tôi cả kinh nói.
Nhìn bộ dáng Kim Đạt Hải thì xem ra hắn đã sớm biết Diệp Tử Phong để lại cái động ở chỗ này, chắc hẳn trong nhật ký của Diệp Tử Phong cũng có ghi lại, như vậy hắn sớm đã có thể mang Chu Lan tới đây để nuôi thành hồn tiệm hoàn chỉnh, tại sao lúc trước còn phải nuôi Chu Lan lâu như vậy?
Tôi không hiểu, Kim Đạt Hải ở trước mặt tôi nghe tôi nói liền cười ầm lên: “Chuyện quá lớn không có cách nào kết thúc?Cô có lẽ còn không hiểu rõ hàm nghĩa của Niết bàn. Chờ quá tối nay ta hoàn toàn niết bàn thì sẽ không còn sợ những thứ phàm phu tục tử kia nữa. Cho dù làm lớn chuyện thì thế nào, những gã cảnh sát kia có cách nào giữ ta không? Không chỉ súng đạn căn bản không làm thương được ta, cho dù mang cả đội quân đến ta cũng không sợ, đến lúc đó ta có thể đi ra ngoài cướp ngân hàng, đem tiền trong ngân hàng tất cả đều biến thành của ta. Ta đây nghèo cả đời, sau này nhất định phải có cuộc sống tiền tiêu như nước, nhất là khiến cho đàn bà các ngươi quỳ liếm ta, mỗi ngày đều phải tìm cách nịnh bợ ta!”
“Ông… có bản lãnh này còn cần phải đi cướp ngân hàng sao? Làm gì mà chẳng có thể kiếm nhiều tiền.” Tôi nghe Kim Đạt Hải cười liền im lặng một chút rồi nói.
“Ta kiếm tiền thế nào cũng không cần cô quan tâm, cô chỉ cần nhìn xem ta làm sao tạo nên thánh thể hoàn mỹ là được rồi.” Kim Đạt Hải nói.
Nói xong hắn đột nhiên nhìn về phía tôi toét miệng cười một cái, nụ cười rất gian tà.
Thấy nụ cười của hắn đột nhiên lòng tôi căng thẳng, có loại dự cảm không tốt khó hiểu.
Quả nhiên, sau cười xong cánh tay của hắn liền lần nữa giơ lên khúc xương đập mạnh về đám thạch nhũ ở trước mặt hắn.
‘Rắc!’ một tiếng giòn giã, đám thạch nhũ liên tiếp gãy thành từng đoạn, cùng lúc đó đài tế dưới chân tôi đột nhiên run rẩy, toàn bộ sơn động cũng rung chuyển giống như đang bị sạt lở vậy.
Cùng chấn động, dòng nước đen dưới đài tế trào lên từng đợt sóng lớn, không bao lâu trong dòng nước lại lộ ra một đài tế hình vuông, đài tế kia trồi lên với tốc độ rất nhanh, chỉ một phút đã cao bằng đài tế dưới chân của tôi. Nó giống như được chế tạo cùng với đài tế dưới chân của tôi vậy, sau khi trồi lên phát ra một tiếng ‘cách’ nhỏ, chớp mắt đã cùng đài tế dưới chân tôi nối thành một mảnh, kín kẽ vừa khít, giống như chúng vốn cùng là một đài tế bị tách ra.
Đáng buồn là đài tế này ghép vào đài tế dưới chân tôi thì đầu kia cũng ghép vào đài tế dưới chân Kim Đạt Hải.
Ở giữa trung tâm đài tế còn chạm trổ một hình hoa văn phức tạp, chắc là trận pháp niết bàn mà Kim Đạt Hải có nhắc đến.
Mặt tôi trắng bệch, hỏi Kim Đạt Hải: “Ông đây là muốn làm gì? Không phải nói chờ nước sông chảy hết mới ra tay sao? Nói thế sao không chờ đợi thêm?”
“Sớm muộn không phải đều sẽ như vậy sao, dù sao cô cũng không chạy thoát được, chúng ta không cần chờ nữa, bây giờ liền bắt đầu cúng tế thôi.” Kim Đạt Hải cười nói.
Nói xong tâm tình của hắn rất tươi tỉnh, ngồi xuống xếp bằng trên đài tế của hắn, tay cầm khúc xương kia viết viết vẽ vẽ một chút chung quanh hắn, vừa viết còn vừa cười nhạt, tự nhủ: “Người tính không bằng trời tính, ta tính toán lâu như vậy sai sót duy nhất chính là không tính toàn đo lường vị trí thực tế của cái động này. Nói đến chuyện này cũng lạ, Diệp lão để lại nhiều bảo bối như vậy, duy chỉ không để lại cho ta công cụ gì để tính toán đo lường. La bàn thông thường khi xuống đây đều không thể hoạt động mới khiến ta có sai sót lớn như vậy.”
Vừa nói đôi mắt tam giác lim dim của hắn đột nhiên liếc tôi một cái, liên tục cười lạnh hỏi tôi: “Cô nói đúng không, Lộc Dương? Ta thấy bộ dáng của cô không giống kẻ mù đường, cô phân rõ được đông tay nam bắc hẳn đã sớm đoán được ngay phía trên kia là sông cho nên mới bình tĩnh như vậy. Phía trên này vốn chỉ là một cái hồ nhỏ, nước không nhiều lắm, nhưng mấy chục năm trước đã đào kênh nam bắc, đem dòng sông đào thông tới cái hồ này khiến lượng nước tăng nhiều làm sai biệt với trận pháp của Diệp lão. Là tính sai, tính sai, có điều ta đây bây giờ tỉnh ngộ cũng chưa muộn, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng thân thể mới so với cái thân già yếu này của ta chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.”
Nói xong hắn lại lần nữa kích động, giống như cuộc sống sau niết bàn đã ở ngay trước mắt. Sau khi viết vẽ hắn liền vứt bỏ khúc xương, hai tay làm mấy động tác thuần thục giống như luyện công trong phim vậy.
Đồng thời miệng hắn cũng bắt đầu xì xồ xì xào niệm thần chú, chờ đến khi lời niệm chú cuối cùng của hắn vừa dứt thì đột nhiên tôi cảm giác cổ tay mình lạnh.
Hai cổ tay tôi trong nháy mắt mất đi cảm giác, cùng với đó là một mùi máu tanh xộc tới.
Tôi cả kinh, vội vàng cúi đầu nhìn, quả nhiên không biết từ lúc nào mạch máu ở cổ tay tôi đã bị cắt vỡ, máu đỏ thắm đang theo ngón tay của tôi nhanh chóng chảy xuống.
Kim Đạt Hải ở đối diện cũng bị cắt ở cổ tay, tình hình của hắn giống hệt tôi, không biết còn tưởng cả hai chúng tôi đều là người bị hại. Chỉ khác một điều là, cặp mắt lúc này của hắn đang mở to toát ra sự hưng phấn điên cuồng còn mặt tôi thì đầy tuyệt vọng. Lúc này hai chân tôi bị khóa chặt, hai tay cũng bị mất đi cảm giác, ngoại trừ đầu óc có thể dùng ra thì dường như tôi đã là người tàn phế.
Tôi thậm chí hy vọng lúc này đầu óc tôi có thể bị tê dại, ít nhất tôi sẽ không cần phải nhìn thấy máu tươi của mình chảy thanh dòng, loại cảm giác chờ chết không thể làm gì đó thật sự còn khó chịu hơn so với một đao giết tôi luôn.
Hai dòng máu của bọn tôi lập tức hội tụ tại giữa đài tế, sau đó máu giống như nhận được chỉ dẫn nào đó đi theo hoa văn ở giữa đài tế tạo thành một hình vẽ bằng máu đỏ tươi, chớp mắt đã vẽ được hơn phân nửa.
“Ha ha, Diệp Phong vĩ đại, cảm ơn ngài đã chuẩn bị đài Niết bàn ở nơi này, nếu không phải ngài thì căn bản tôi không sống qua sang năm được, càng không có cơ hội đi ra ngoài hô phong hoán vũ, ngài thật là quý nhân của đời tôi. Tôi thề ở nơi này, chỉ cần ngài phù hộ tôi niết bàn hôm nay thành công thì sau này chuyện của Nhà họ Diệp chính là chuyện của tôi, tôi tuyệt đối sẽ khiến Nhà họ Diệp lần nữa hưng vượng.” Đôi mắt Kim Đạt Hải nóng bỏng nhìn chằm chằm vào hoa văn ở trung tâm đài tế, kích động nói.
Chuyện đã đến bước này, trông dáng vẻ của Kim Đạt Hải xem ra chỉ chờ máu của chúng tôi hội tụ vào chính giữa thì Niết bàn cũng thành công. Bây giờ trong đầu tôi vẫn chưa nhận được chút tin tức gì của Thuồng luồng tiên, ông ta còn chưa đem Tô Thịnh đưa tới hay Tô Thịnh căn bản không nguyện ý vì tôi và Tô Mộc mà tới khuấy đám nước đục này? Ông ta đã sớm là phản đồ của Nhà họ Tô, tôi lại vẫn đem hy vọng ký thác trên người ông ta, nghĩ đến thật là buồn cười.
Không biết từ lúc nào mắt tôi đã đỏ hoe, nước mắt lạnh lẽo giống như ống nước bị hỏng, chảy xuống không khống chế được, chớp mắt tôi đã lệ rơi đầy mặt.
Cũng không biết bây giờ Tô Mộc thế nào? Có được Thuồng luồng tiên cứu ra ngoài hay không? Hẳn anh ấy đã bị thương, sau khi tôi chết anh ấy cũng sẽ bị tôi lần nữa kéo trở về âm phủ, như vậy mục đích quay lại dương gian của anh ấy không hoàn thành được.
Còn có ba me tôi, bọn họ chỉ có mình tôi là con, chăm chỉ khổ cực nuôi tôi lớn như vậy đến khi sắp kết hôn rồi, bọn họ thậm chí còn đem tin này mang về quê quán khoe với họ hàng thân thích khắp nơi. Vậy mà đến khi trở về phát hiện con gái không thấy, mẹ tôi có tiếp nhận được chuyện này không?
Còn cả việc tôi đồng ý với em họ sẽ chăm sóc cậu mợ, hồn phách không trọn vẹn của em tôi còn chưa tìm được...
Trước kia thật sự cảm thấy chết không có gì, nhưng khi chuyện ập lên đầu mới phát hiện hóa ra tôi còn nhiều lưu luyến như vậy, tôi còn rất nhiều việc bề bộn chưa làm xong...
Máu trên tay tôi vẫn không ngừng chảy, thật giống tiểu cầu đã mất tích không còn tác dụng cầm máu.
Chớp mắt máu huyết đã tràn đầy hơn nửa hình vẽ, cùng máu của Kim Đạt Hải tùy lúc có thể tụ chung một chỗ.
Tròng mắt của Kim Đạt Hải cũng sắp lồi ra ngoài, hận không được xông tới đẩy máu nhanh tới điểm cuối cùng. Ngay khi tôi nhắm mắt chuẩn bị tiếp nhận nghi thức niết
bàn thì bên tai tôi đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lẽo, âm thanh kia giống như mảnh băng vụn, cóng run người: “Nữ nhân ngu xuẩn, em mở mắt cho tôi! Không cho phép ngủ có nghe không! Em mà ngủ thì lần này không thể tỉnh lại nữa!”
Đầu óc tôi liền tỉnh, trong nháy mắt mở mắt ra, lời nói lạnh như băng mà vẫn ấm lòng như vậy ngoại trừ Tô Mộc ra thì còn có thể là ai?!
"Tô Mộc! Là anh có đúng hay không? Anh đang ở ngay bên người em sao?" Tôi mở mắt ra nhìn một vòng bốn phía xung quanh nhưng cũng không thấy bóng dáng Tô Mộc đâu.
Cho dù vậy, nhận đưọc sự cổ vũ dù hung hãn của anh ấy vẫn khiến tôi lần nữa dấy lên một chút lòng tin.
Chỉ cần Tô Mộc ở đây, nhất định anh ấy sẽ bảo vệ tôi không có chuyện gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK