CHƯƠNG 299: THÀNH RỒNG
Đường Dũng bảo tôi thời gian không nhiều, hơn nữa Tôn lão gia cùng những cao tầng của tập đoàn kia đều đang đợi trong phòng bệnh, tôi ở đây xem video cũng không tiện liền mượn cớ đi vệ sinh để vào xem video.
Động tác trong video nhìn qua cũng thật đơn giản nhưng nếu nghiêm túc học vẫn có rất nhiều chi tiết khó mà giống được, Tôn lão gia lại là người Đông Bắc, tiếp xúc qua không ít thầy pháp Shaman, lỡ như tôi nhảy không giống bị ông ta nhận ra thì không phải công sức từ hôm qua đến nay của Đường Dũng mất công toi.
Cũng may hôm qua tôi hấp thu được không ít yêu khí, qua một đêm mặc dù tôi vẫn gầy da bọc xương nhưng thể trạng đã tốt hơn nhiều, ít nhất sẽ không còn đi mấy bước liền cả người kêu răng rắc.
Khi tôi còn đang chăm chú xem thì ngoài cửa nhà vệ sinh bỗng nhiên truyền tới tiếng của Đường Dũng: “Dương Dương, sao rồi? Tôn lão gia bắt đầu thúc giục, em mau ra đi.”
“A? Tôi mới xem được một nửa, còn chưa xem xong hết một lần, hơn nữa động tác cũng không nhớ gì cả!” Tôi liền nóng nảy, tôi vừa mới vào nhà vệ sinh, cho dù đầu óc của thủ khoa đại học cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy nhớ nhiều động tác đến thế.
“Không còn dịp rồi, người bạn học kia của em cũng bắt đầu nổi điên, em mau chạy ra đây, có thể diễn được chừng nào cứ diễn đi!” Đường Dũng vội kêu lên.
Anh ta cũng gấp như vậy xem ra tình huống thật không còn khống chế nổi, tôi không thể làm gì khác hơn là cất điện thoại, cũng không quản được nhiều như vậy vội vã đi theo Đường Dũng trở về phòng bệnh.
Vừa mới tiến vào phòng bệnh tôi liền nghe thấy từ miệng Tôn Thiên Nhiên phát ra tiếng như tiếng thú kêu, cùng với giọng của mẹ anh ta nhưng âm thanh rõ ràng nhọn hơn một ít, hiển nhiên yêu bám lên người bọn họ không phải cùng một con!
Chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của tôi, không phải chỉ có một con yêu liệu Đường Dũng có nắm chắc giải quyết được không?
Tôi không khỏi nhìn về phía Đường Dũng, nhưng lúc này mặt Đường Dũng lại rất bình tĩnh, dáng vẻ đã có dự tính trong lòng. Anh ta nháy mắt với tôi, tỏ ý bắt đầu, sau đó từ sau lừng bò ra một cái trống nhỏ bắt đầu gõ.
Phải nói, chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà anh ta gõ trống đã giống hệt người trong video kia, ngay cả Tôn lão gia thấy màn này cũng không khỏi gật đầu liên tục, trong mắt dâng lên một tia tín nhiệm.
Anh ta gõ trống, tôi liền có chút lúng túng, bởi vì trong video kia thần hai (cũng chính là vai trò nhân vật của tôi bây giờ sẽ phụ trách nhảy, Đường Dũng là đại thần phụ trách hát cùng gõ trống) là sau khi đại thần hát mới bắt đầu làm động tác, nhưng bây giờ Đường Dũng không hát gì, chỉ không ngừng cầm trống nhỏ gõ thật giống như đang gõ nhạc đệm khiến tôi cực kỳ lúng túng, đứng cũng không được ngồi cũng không xong.
Tôi lại không dám đến gần Tôn Thiên Nhiên, quả thực không có cách nào, tôi di chuyển vòng quanh Tôn Thiên Nhiên giả bộ dáng vẻ rải đồ trừ tà, cũng để ngừa anh ta đột nhiên bật dậy tấn công.
Cũng không biết Tôn Thiên Nhiên vẫn còn một tia thần trí hay là do động tác kì lạ của tôi làm cho bối rối, hai mắt anh ta đục ngầu nhìn tôi, ánh mắt đưa theo sự chuyển động của tôi. Trong thoáng chốc tôi lại có một loại cảm giác Tôn Thiên Nhiên đang nằm trên giường bệnh thật đáng thương, thật giống như anh ta có một bụng oan khuất mà không có chỗ kể lể.
Gõ được khoảng mười phút Đường Dũng mới dừng chân, hài lòng hắng giọng một cái, dùng một giai điệu cổ quái ngân lên: “Đệ tử Đường Dũng ra tay, bây giờ xin mời các vị thần tiên, một mời Ngọc Hoàng đại lão gia…”
Tôi đã sớm chờ không nhịn được, Đường Dũng vừa cất lời hát tôi lập tức tạo ra tư thế đầu tiên mới vừa học được.
Tư thế kia rất có bài bản, dường như y hệt động tác trong video vậy.
Tôn lão gia lúc này mắt đã sáng lên, mặt đầy khao khát nhìn chúng tôi.
“Hai mời Nam Hải Quan Thế Âm…”
Tôi liền nhướng mày, cảm giác có chỗ nào đó thật không thoải mái. Nhưng lúc này tôi cũng không dám lên tiếng, vẫn dựa theo các tư thế trong trí nhớ bày ra.
“Ba mời Thánh mẫu Maria…”
Phụt! Tôi rốt cuộc đã không nhin được, lời bài hát tuyệt đối có vấn đề, thế nào lại mời cả thánh thần phương Tây đặt lên đầu!
Sắc mặt Tôn lão gia ở bên cũng hơi biến đổi nhưng ông ta coi như cũng bình tĩnh, dẫu sao bây giờ khi xây cầu mời thần thánh phương Tây cũng không phải chuyện ghê gớm gì, không phải thần tiên cũng có ngoại giao sao.
Có điều lời tiếp theo của Đường Dũng khiến cho tất cả mọi người ở đó đều không kiềm được, hiển nhiên anh ta không nhớ bài hát trong video, thần tiên Trung Quốc cũng không biết nhiều nên dứt khoát tự chế ra lời: “Bốn mời Maria Ozawa… Năm mời Yui Hatano…”
Tôn lão gia nghe mặt đầy nhăn nhó, cao tầng của tập đoàn đứng bên cạnh mặt cũng đã tái xanh, trong đó Phó tổng giám đốc công ty là không kiềm chế được nhất, quả đấm đã nắm lại thật chặt giống như một giây tiếp theo là có thể xông lại đập chúng tôi vậy.
Tôi vừa tức vừa buồn cười trong lòng, mặc dù tôi không biết những cái tên kia từ miệng Đường Dũng là ai nhưng các tiếng tăm các nàng đều như sấm bên tai, đều là các thiên thần JAV, lúc này Đường Dũng đều mời hết đi ra trừ tà.
Mắt thấy sắc mặt những người kia càng ngày càng không tốt, hơn nữa tôi cũng càng ngày càng lúng túng, anh ta bịa ra ai không tốt, hết lần này tới lần khác hát hai vị thần kia, động tác của tôi phối hợp mỗi một câu là một động tác, chỉ có hai người kia sao tôi nhớ được cụ thể động tác ứng với ai là gì?
Tôi âm thầm trợn mắt nhìn Đường Dũng, mặt anh ta cũng đầy khổ sở, hiển nhiên bây giờ anh ta cũng không biết làm thế nào.
Nhưng chuyện này phải tiếp tục cô gắng, nếu không một trăm triệu tới tay liền bị nước cuốn trôi.
Tôn lão gia mặc dù không biết Đường Dũng hát là ai nhưng cũng nghe ra không đúng, mặt đầy chất vấn tiến về chúng tôi hai bước, khoát tay về phía chúng tôi.
Nhưng Đường Dũng tiếp tục hát, làm bộ như không thấy ông ta.
Tôn lão gia nghe không vào, có chút tức giận, nói: “Các ngươi…”
Ông lão mới nói thì trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một cổ uy áp mãnh liệt, áp lực kia ép tới khiến toàn thân tất cả mọi người đều run lên, giống như thở không được vậy.
Duy chỉ có tôi cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, rất thoải mái, hơn nữa trong đầu còn có một cảm giác rất quen thuộc, là Thuồng Luồng Tiên trở lại!
Tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên xem tại sao đột nhiên Thuồng Luồng tiên phải quay lại mạnh mẽ như vậy thì Tôn lão gia cùng cao tầng của công ty ở bên cạnh liền quỳ sụp xuống, rối rít hướng về phía tôi dập đầu, còn cao giọng kêu: “Thần rồng! Thật sự là rồng! Cầu thần rồng phù hộ! Mau cứu Thiên Nhiên cháu tôi đi!” Thần rồng? Tôi bị hành động của bọn họ khiến cho sợ hết hồn, lập tức ngừa đầu nhìn lên trên. Vừa nhìn lên một cái suýt chút nữa mắt tôi cũng lòi ra ngoài, chỉ thấy trên đỉnh đầu tôi có một con rồng đen lóe sáng đang bay lượn giữa không trung, nó có hai móng vuốt to, râu và sừng trên đầu rồng đều đầy đủ, hình tượng giống hệt thần rồng trong văn hóa Trung Quốc cổ xưa vậy! Không đúng, so với thần rồng trong tranh vẽ còn uy nghi ngang ngược hơn một ít, chỉ có điều bây giờ nó đang há miệng lộ ra hàm răng không to lắm, nhìn qua có chút ngu ngu?
“Dương Dương đáng chết, cô nói ai nhìn ngu? Ông đây vất vả tu được 9 viên yêu hạch thành tựu mình rồng, cô sao còn chưa chúc mừng ông?” Thuồng Luồng Tiên, không đúng, bây giờ là rồng thần, miệng vừa phun một làn yêu khí xanh lục vừa cười hắc hắc nói.