CHƯƠNG 114:
Cao Thanh Thu: "..."
Sau khi Hoa Ngọc Thành rời khỏi đây, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, nhớ tới câu nói kia của chú, mặt nóng lên từng cơn.
Chẳng qua là để cho chú ngủ với mình, đơn thuần đi ngủ mà thôi, chú lại có thể nói như vậy, có chút quá đáng!
Cao Thanh Thu lấy điện thoại di động ra, nhìn lấy avatar tin nhắn của chú, không nhịn được gửi tin nhắn đi qua, "chú đã ngủ chưa?"
Cô biết Hoa Ngọc Thành bình thường đi ngủ là không thích nhìn điện thoại di động, anh bình thường cũng không quá thích xem điện thoại, liền không trông mong anh sẽ trả lời.
Kết quả anh rất nhanh đã trả lời lại, "Còn chưa ngủ?"
Nói với cô mấy lần đừng ở trên giường chơi điện thoại di động, đem lời của anh nói thành gió bên tai rồi đi?
Cao Thanh Thu nói: "Không ngủ được, chú, em hát cho chú nghe nhé?"
Hoa Ngọc Thành: "..."
Anh cảm thấy Cao Thanh Thu gần đây thật có chút thích ăn đòn rồi.
Ngày càng chèo lên đầu lên cổ anh, cô là thật sự cho là anh không lên được thật sao, cho nên không chút kiêng kỵ đúng không?
Nhưng là, nhớ tới cô bình thường giọng nói, nghe được cô muốn hát cho mình nghe, Hoa Ngọc Thành không tránh khỏi cám dỗ mà trả lời lại: "Ừm."
Cao Thanh Thu hắng giọng một cái, nhấn giọng nói,gửi cho anh ghi âm một đoạn bài hát.
Lúc trước trường học có hoạt động thời điểm, cô đã từng tham gia tiết mục, hát qua bài này, Cao Thanh Thu đối với chính mình ca hát cũng khá có tự tin.
Cô hát bài “Ấm áp”, là một bài hát rất xưa, nhưng lại rất ấm áp:
Đều có thể là thật, lời anh nói em đều tin, vì em luôn tin anh…
Cao Thanh Thu âm thanh rất nhẹ rất mềm mại cái loại này, bài hát này như được thổi hồn, có một loại cảm giác rất thu hút, Hoa Ngọc Thành mới vừa nghe xong, liền cảm giác thân thể của mình trở nên bó chặt.
"Chú, em hát có hay không?"
Hoa Ngọc Thành nhìn đầu cô giống như phía trên mèo con, trong mắt tràn đầy khí tức nguy hiểm, đó là khát vọng của người đàn ông đối với một người phụ nữ.
Thấy anh chậm chạp không có trả lời, Cao Thanh Thu lại hỏi một câu, "chú ơi?"
Sau cả một đêm, Hoa Ngọc Thành đều không trả lời tin nhắn, Cao Thanh Thu đoán là anh đã ngủ thiếp đi, không thể làm gì khác hơn là đi ngủ.
Ngày thứ hai, lúc Cao Thanh Thu dậy, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành tại phòng ăn ăn cơm, đi tới, "chào buổi sáng, chú."
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, cũng không có lên tiếng.
Anh hiện tại tâm trạng không phải là rất tốt...
Cao Thanh Thu nói: " tối hôm qua nhanh như vậy chú liền ngủ mất rồi! em nhắn tin cho chú, chú không trả lời tin nhắn của em."
Nghe cô nhỏ giọng than phiền, Hoa Ngọc Thành ngẩng đầu lên, nhìn lấy cô, "Tối hôm qua chơi đến mấy giờ?"
Lại là giọng điệu dạy dỗ người khác!
Cao Thanh Thu biết, anh không thích nhất chính là cô nghịch điện thoại di động, cô le lưỡi một cái, "chú ngủ tôi cũng đi ngủ, không xem điện thoại quá lâu."
Một đêm không ngủ Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, tâm tình rất là phức tạp.
"Em hát có hay không?" Không có được anh tán dương chưa từ bỏ ý định Cao Thanh Thu lại hỏi một câu.
"Khó nghe." Hoa Ngọc Thành trầm mặt nói, "Sau này đừng ở bên ngoài hát, mất mặt tôi."
Bị trách móc khiến Cao Thanh Thu khổ sở hai giây, nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, "Vậy chú hát cho em nghe?"
"..." Hoa Ngọc Thành có một loại cảm giác bị cô đánh bại, lười tiếp lời.
Hai người an tĩnh ăn bữa ăn sáng, Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nói: "chú, hôm nay chú đi tái khám phải không?"
"Ừ."
"Em đưa chú đi."
"Không đi làm?"