CHƯƠNG 70
"Không cần cám ơn tôi." Hoa Châu Du nói: "Muốn cám ơn, thì cám ơn cậu ấy đi!"
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, bởi vì anh tin tưởng Cao Thanh Thu, cho nên, bọn họ cũng tin tưởng Cao Thanh Thu.
Ánh mắt Cao Thanh Thu rơi trên người Hoa Ngọc Thành, nhưng cũng không nói cảm ơn với anh.
Anh gọi Vũ Minh Hân đến đây, rõ ràng cũng không tin cô, nếu như không phải chị đứng về phía cô, nếu như không phải cô có đoạn thu âm, bản thân cô hôm nay không biết sẽ ra sao!
Nghĩ tới đây, Cao Thanh Thu liền tức giận, cho nên, cô cũng không thèm để ý đến anh, trực tiếp đi ra ngoài. . .
Hoa Ngọc Thành: "..."
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Cao Thanh Thu đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt, nhìn bản thân trong kính, có một loại xung động muốn khóc lớn, mặc dù chỉ là một trận sợ bóng sợ gió, thế nhưng thủ đoạn của Vũ Minh Hân thật khó lòng phòng bị, cộng thêm Đinh Cẩn bao che cho cô ta, Cao Thanh Thu cảm thấy rất khổ sở.
Nhất là hai người đó, đã từng chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng cô.
Đồng thời bị phản bội như vậy, đối với cô mà nói là một loại đả kích nặng nề.
"Thanh Thu, tới đây một chút, tôi có lời muốn nói với em."
Cao Thanh Thu mới từ phòng vệ sinh đi ra, liền bị Hoa Châu Du gọi lại.
Cao Thanh Thu dừng một chút, liền đi theo sau lưng Hoa Châu Du, đi vào phòng ăn.
Hoa Châu Du ngồi xuống cạnh bàn ăn, Cao Thanh Thu đi tới: " Chị, chị tìm em có chuyện gì?"
Hoa Châu Du ở nhà mặc dù dịu dàng, nhưng trải qua công việc, trở thành một người phụ nữ vô cùng có khí thế.
Cô ấy gặp riêng mình nói chuyện, Cao Thanh Thu cũng có chút căng thẳng.
Chẳng lẽ chuyện vừa rồi, vẫn chưa kết thúc sao?
Hoa Châu Du thấy Cao Thanh Thu căng thẳng như vậy liền cười lên: "Ngồi đi, chớ căng thẳng như vậy, không phải tìm em giáo huấn đâu."
Phải biết bình thường cô ở nhà đều là hình tượng dịu dàng mẫu mực, hôm nay ở trước mặt Vũ Minh Hân mới nghiêm túc như vậy.
Quá đáng ghét, đều là Hoa Ngọc Thành, giao loại chuyện này cho cô xử lý, phá hỏng mất hình tượng dịu dàng của cô.
"Vậy thì tốt." Cao Thanh Thu thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.
Hoa Châu Du nhờ dì Ngô cho cô bưng chút bánh ngọt tới: "Ăn đi, đặc biệt mua cho em đó."
"Ngại quá." Cao Thanh Thu 囧, mặc dù cô là một người ham ăn, nhưng không phải heo mà!
Cô cảm giác vừa về tới Nhà họ Hoa, bọn họ liền vỗ béo cô giống Bé Cưng.
Hoa Châu Du cười nói: "Ngại gì chứ."
Chị cầm lên một miếng bánh bắt đầu ăn. "Ngon thật, nếm thử một chút đi."
"..." Cao Thanh Thu không thể làm gì khác hơn, đành cầm lên một miếng nếm thử.
Đối với Cao Thanh Thu mà nói, chỗ tốt nhất của nhà họ Cao là cả ngày cũng không ăn hết đồ ăn.
Hoa Châu Du thấy Cao Thanh Thu ăn rất ngon, nhân cơ hội hỏi: "Thanh Thu, em cùng Ngọc Thành có cái gì đó chưa?"
"Cái gì đó?" Cao Thanh Thu không hiểu nhìn Hoa Châu Du. "Cái gì ạ?"
Hoa Châu Du thấy cô nghe không hiểu ám chỉ của mình, gấp đến độ không nhịn được. "Chính là... Chuyện sinh con giữa hai vợ chồng ấy.”
"..." Cao Thanh Thu đang ăn, nghe thấy chị nói vậy thiếu chút nữa bị nghẹn. “Khụ khụ…”
Mẹ ơi, sao đột nhiên lại hỏi tôi chuyện này?
Tôi vẫn còn trẻ con mà!
Hoa Châu Du vuốt vuốt lưng cho cô. "Em kích động gì chứ, có thì có, không có thì không có. . . Em cứ nói thật với chị đi."
Đối với thân thể Hoa Ngọc Thành, Hoa Châu Du cũng vô cùng lo lắng. Không nói trực tiếp được với anh, không thể làm gì khác hơn đành hạ thủ ở chỗ Cao Thanh Thu.
Thấy dáng vẻ trịnh trọng của Hoa Châu Du, Cao Thanh Thu đành phải thỏa mãn sự tò mò của cô ấy: "Không có."
Mặc dù Cao Thanh Thu biết chuyện này đối với chú mà nói, không phải chuyện gì tốt, nhưng chú không đụng cô, ngược lại khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm.