Đổi thành người bình thường, ở trong hôn lễ bị người ta chê cười như vậy, cô hẳn là rất hối hận chứ
Cao Thanh Thu nói tôi không hề hối hận.
Nếu như không phải có Hoa Ngọc Thành, ngay cả cơ hội đứng ở đây cô cũng không có, tại sao phải hối hận
Cô vĩnh viễn không bao giờ quên, lúc bản thân mình tuyệt vọng nhất, là Hoa Ngọc Thành vươn tay ra với cô.
Lúc cô bi thương nhất, khổ sở nhất, chỉ có Hoa Ngọc Thành cưng chiều cô
Cô trả lời không chút do dự nào làm cho Đinh Cẩn có chút bất đắc dĩ, hắn dương khóe miệng lên, cười khổ, cô không hối hận, nhưng hắn... Lại vô cùng hối hận!
Đinh Cẩn nhanh chóng rời đi, Tả Dục đi tới, nhìn Cao Thanh Thu, cậu không sao chứ
Không sao.
Vậy tôi đi trước. Cậu ta biết Cao Thanh Thu không muốn bọn họ đưa đi nên cũng không gọi cô đi cùng
Hơn nữa, nếu để cho Hoa Ngọc Thành biết mình vừa ở cạnh Cao Thanh Thu, quay đầu chết thế nào cũng không biết.
Cao Thanh Thu nói Ừm.
Cô nhìn thấy Đinh Cẩn cùng Tả Dục đều đi rồi, mới tự ra trạm bắt xe buýt về nhà
Khi Hoa Ngọc Thành bucows vào, Cao Thanh Thu cầm điện thoại, nằm trên sô-fa, ddeienj thoại vẫn còn đang phát ra âm thành của phim truyền hình mà cô lại ngủ thiếp đi.
Hoa Ngọc Thành di chuyển đến trước mặt cô, nhìn cô như thế này, lắc đầu bất đắc dĩ.
Đang xem phim mà cũng ngủ được, anh phục cô rồi.
Anh đưa tay ra, từ trong tay cô đem điện thoại di động cầm tới.
Điện thoại mới vừa rời khỏi tay, Cao Thanh Thu tỉnh ngay lập tức, cô mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang ở trước mặt mình, ... Chú.
Hoa Ngọc Thành nói buồn ngủ sao không lên giường mà ngủ Ngủ ở đây bị cảm lạnh thì sao
Gần đây trời bắt đầu chuyển rồi lạnh.
Cao Thanh Thu ngồi dậy, không phải nói tối chú mới về sao
Bây giờ là tám giờ tối rồi.
Cao Thanh Thu nhìn đồng hồ, mới phát hiện thời gian trôi qua nhanh như vậy. Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, Vậy chú ăn cơm chưa
Ăn rồi. Anh nhìn Cao Thanh Thu, đưa tay ra, giúp cô vuốt lọn tóc, sắc mặt bình tĩnh hỏi một câu Nghe nói hôm nay em đánh nhau với người khác ở trường học
... Đánh nhau dù sao không phải là chuyện gì đáng tự hào, Cao Thanh Thu chột dạ phủ nhận nói Không có... Không có!
Hoa Ngọc Thành nhíu mày, Không có
Anh nhìn Cao Thanh Thu một cái, ánh nhìn này, giống như là đang ám chỉ với cô Anh biết hết tất cả mọi chuyện rồi.
Muốn chối cãi ư, không có cửa đâu!
Cao Thanh Thu chỉ có thể thành thật giải thích, Chỉ là chút chuyện vặt thôi.
Chết tiệt! là ai ở sau lưng mách lẻo
Buổi chiều mới xảy ra, nhanh như vậy mà đã truyền tới tai ông xã khó tính nhà cô.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, hỏi Tả Dục nói cho chú à
Nếu không thì là Vũ Minh Hân
Nhưng chắc chắn không phải Đinh Cẩn nói!
Hoa Ngọc Thành nhíu mày, Người nào nói không quan trọng. Anh nhớ lúc trước, Lý Sơn nói với anh, em là con ngoan trò giỏi điển hình cơ mà. Bây giờ con ngoan trò giỏi còn biết đi đánh nhau nữa cơ à
... Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng nghiêm túc của Hoa Ngọc Thành, thoạt nhìn, hình như anh đang tức giận.
Đúng vậy, từ bé đến giờ cô chưa từng gây chuyện ở trường học, đến cô còn không nhận ra bản thân mình, anh biết chuyện này tức giận cũng là bình thường.
Cao Thanh Thu nói Em biết lỗi rồi, lần sau không dám nữa!
Mặc dù là Mã Việt Siêu trêu chọc cô trước, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, đánh nhau là sai rồi.
Cao Thanh Thu là một người thông minh, nếu làm sai chuyện gì, liền nhận lỗi ngay. Chỉ hy vọng mình nhận sai rồi,thì có thể làm lắng xuống lửa giận của anh.