CHƯƠNG 217:
Đàn ông bình thường đều sẽ không thích người phụ nữ của mình trang điểm đậm khi ra ngoài, bọn họ liền thích phụ nữ thanh thuần hơn.
Nhưng mà... Nhìn Cao Thanh Thu trang điểm, Hoa Ngọc Thành lại cảm thấy vô cùng kinh diễm! rất đẹp!
Cao Thanh Thu không nhịn được ho khan một tiếng, "chú đừng xem nữa, không có gì hay cả."
Nói xong cũng muốn đem điện thoại của anh đi, lại bị Hoa Ngọc Thành chặn lại, "Đừng làm ồn."
Thái độ của anh, quả thật là so với quấy rầy lúc anh làm việc còn nghiêm túc hơn.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, "chú không phải là đã xem đi xem lại rồi sao?"
Tả Dục gửi cho anh xong, anh đã xem đi xem lại rất nhiều lần, chẳng lẽ xem còn chưa chán sao?
mắt của Hoa Ngọc Thành vẫn dán vào video, nếu như là những người khác, coi như là thi chung kết ca hát thế giới anh cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.
Nhưng video anh đang xem lại là vợ của anh đấy!
Anh nói với Cao Thanh Thu: "em buồn ngủ thì ngủ trước đi, không cần phải để ý đến anh."
"..."
Cao Thanh Thu ở một bên nằm xuống, chơi điện thoại, hiếm thấy khi nào mà cô chơi điện thoại mà Hoa Ngọc Thành không nói cô, chắc là bởi vì anh cũng đang chơi đi.
Cô vào lướt Facebook chán chê, nhìn sang bên cạnh Hoa Ngọc Thành, suýt nữa té xỉu.
Anh... Tại sao vẫn còn xem video của cô?
-
Cô thậm chí có xúc động muốn xóa video đi.
“Chú ơi, sao còn chưa ngủ ạ?” cao thanh thu buông điện thoại chăm chú nhìn anh.
Mày anh rất đậm, mũi cao thẳng, bờ mội nhẹ nhấp cùng nhau…
Cao Thanh Thu ngắm anh một lúc mà lòng rung động.
Sao lại có người đẹp trai đến nhường này chứ?
mà còn là đối tượng cùng cô kết hôn rồi.
nghĩ đến đây, Cao Thanh Thu càng nghĩ càng kích động hơn.
Hoa Ngọc Thành đang đẹp tai nghe nên không nghe được Cao Thanh Thu đang nói gì.
Cao Thanh Thu vươn này kéo kéo khuyu áo của anh: “đi ngủ thôi.”
Anh nhìn cô một cái:”em ngủ trước đi.”
Thái độ có lệ cho qua!
Cao Thanh Thu nhìn anh cảm thấy chú đã thay đổi, trước này anh cũng không xem điện thoại, mà luôn quan tâm cô, đâu có giống hôm nay, chỉ nhìn điện thoại mà lại mặc kệ cô.”
“Chú còn vậy em đi ngủ ở sô pha đây.”
Sự chú ý của Hoa Ngọc Thành mới hồi lại: “ngoan ngoãn đi ngủ, ngủ ở sô pha làm gì?”
“Chú không để ý đến em.” Cao Thanh Thu nói: “cho nên em ngủ một mình em thôi.”
Cô nói xong thì xuống giường.
Hoa Ngọc Thành kéo lại tay cô: “nằm trong ngực tôi đi.”
“…không cần, em giận rồi.”
“Nhanh lên.” Anh nghiêm túc nói.
Cao Thanh Thu nhìn anh mới bò vào lòng anh, bị anh ôm chầm, có một cảm giác ổn định.
Khóe miệng cô giờ mới nhếch lên.
Hoa Ngọc Thành ôm cô, hôn nhẹ tóc mai cô: “ngủ thôi, trong lòng tôi.”
“em muốn nói chuyện với chú.” Cao Thanh Thu dựa vào lòng anh, hai tay sờ bàn tay thon dài của anh.
Hoa Ngọc Thành dịu dàng: “nói chuyện gì?”
“Chú biết không? Trận đấu này vốn là Vũ Minh Hân đạt giải nhất đấy.”
“Sau đó thì sao?”
“Cô ta rõ ràng nhảy mua rất đẹp nhưng không biết nghĩ gì, lại đi hối lộ giám khảo. sau đó điểm số của cô ta bị hủy bỏ, em mới đạt hạt nhất được.” Cao Thanh Thu cũng rất ngạc nhiên.
Nếu Vũ Minh Hân không làm việc này thì cô ta sẽ đạt được hạng nhất rồi.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu nói: “tự tin cũng là một kiểu thực lực, cô ta không tin tự vào chính mình thì ráng chịu thôi.”