Cao Thanh Thu nhìn bà Hoa, càng cảm thấy áy náy trong lòng, "Mẹ, còn xin lỗi, còn không có thai."
Cô thật sự cảm giác mình rất có lỗi với bà!
Lúc mẹ và chị biết cô mang thai vui vẻ như vậy.
Bà Hoa ở dưới nhà đã nghe bác sĩ nói rồi, trong lòng mặc dù có chút thất vọng, nhưng lại khuyên bảo Cao Thanh Thu: "Không sao, các con còn trẻ, sau này còn có rất nhiều cơ hội."
Trọng điểm là, con trai của bà rất bình thường, chỉ một điểm này, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã làm cho bà cười đến tỉnh ngủ giữa đêm.
Bà Hoa nhìn Hoa Ngọc Thành, không nhịn được trách cứ đôi câu: "Thằng chết tiệt này, dám giấu mọi người, biết cả nhà lo lắng cho con như thế nào không?"
Hoa Ngọc Thành cảm thấy bất đắc dĩ không biết nói gì, cái này là lỗi của anh sao?
"Chẳng qua con cảm thấy loại chuyện này không cần phải nói ra bên ngoài nói. Làm sao biết mọi người lại suy nghĩ lệch lạc như thế..."
"Lần sau không cho phép như vậy nữa. Con phải chăm sóc thật tốt cho Tiểu Thu, dạ dày con bé không tốt, để mẹ đi nấu ít cháo." Bà Hoa hiện tại chỉ mong Cao Thanh Thu thật khỏe mạnh, để Cao Thanh Thu nhanh chóng sinh cho bà mấy đứa cháu mập mạp.
-
Dương gia, Dương Nhạc Linh ra mở cửa, Thẩm Niệm Niệm đi vào.
Vào cửa,vừa ngồi xuống, Thẩm Niệm Niệm đã hóng hớt với Dương Nhạc Linh tin tức mình vừa nghe được, "mình nghe nói, Cao Thanh Thu mang thai rồi."
Bà Dương đang ngồi ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc hỏi: "Mang thai? Làm sao có thể? Ngọc Thành nhà cháu không phải là không được sao?"
Lúc trước nghe bác sĩ nói, chỗ đó có thể bị ảnh hưởng, đó cũng là lý do ban đầu nhà họ từ hôn.
Thẩm Niệm Niệm nói: "Mẹ cháu nghe bác Hoa nhà cháu nói như thế. Nghe nói, mấy tin đồn trước đây chỉ là đồn nhảm. Nếu anh Ngọc Thành thật sự hỏng rồi, cũng sẽ không có tin như vậy truyền đi!"
Dương Nhạc Linh ngồi ở một bên, nghe tin tức Thẩm Niệm Niệm mang tới, không lên tiếng, có chút không nghĩ tới, bọn họ lại hành động nhanh như vậy.
-
Bà Hoa đi xuống nhà bếp nấu cháo cho Cao Thanh Thu, Hoa Châu Du ở lại nói chuyện với Cao Thanh Thu.
Nghe chị ấy nói mẹ Hoa "phao" tin đồn nhảm khắp nơi, Cao Thanh Thu vô cùng bối rối, có chút lo thay bà Hoa, "Nhưng hiện tại em không có thai, để người ta biết liệu họ có bàn ra tán vào không?"
Hoa Châu Du nghiêm túc nói: "Cho nên bắt đầu từ bây giờ em mới phải cố gắng! Nhanh chóng mang thai, như vậy mới có thể giúp mẹ giành lại mặt mũi."
"Em..." Cao Thanh Thu cũng không tiện nói hiện tại cô chưa muốn sinh con, chỉ có thể ứng phó nói: "em sẽ cố gắng."
Hoa Ngọc Thành đang uống trà, nghe được Cao Thanh Thu những lời này, không nhịn được nhìn cô một cái.
Trong đầu tự động hiện lên hình ảnh quyến rũ nóng bỏng khi cô ở dưới thân anh...
Anh đột nhiên nghĩ tới hình như rất lâu rồi anh không được " ăn thịt".
Hoa Châu Du nghe xong Cao Thanh Thu nói, nhìn Hoa Ngọc Thành một cái,quay sang nói "Có nghe thấy không, không chỉ Tiểu Thu cố gắng, em cũng phải nỗ lực gieo giống mới được."
"..." Hoa Ngọc Thành nhíu mày một cái, "Có người chị nào như chị sao? Suốt ngày quản mấy chuyện lung ta lung tung."
Ở trước mặt người nhà, Hoa Ngọc Thành luôn là một người vô cùng đứng đắn, nghiêm túc.
Hoa Châu Du cười một tiếng, " đương nhiên vì chị là chị ruột của em nên mới quan tâm những thứ này. Làm sao, xấu hổ rồi hả? To đầu vậy rồi mà da mặt vẫn mỏng như thế sao. Em nhìn xem Tiểu Thu có giống em đâu."
"..." Cao Thanh Thu vô cùng ủy khuất.
Hiện tại Cô cũng rất xấu hổ có được không!
Hoa Ngọc Thành nhức đầu nói: "Chị Đi nhanh lên đi, đừng quấy rầy vợ em nghỉ ngơi. Chị không nhìn cô ấy không thoải mái sao?"
Bình thường cảm mạo, ngủ một giấc là khỏi, nhưng dạ dày khó chịu, muốn ngủ cũng ngủ không được.