CHƯƠNG 98:
Hoa Ngọc Thành nghiêm khắc nhìn Đinh Cẩn, tựa như đã tin lời Cao Thanh Thu: “Thật không?”
“Không có.”Đinh Cẩn giải thích một cách ngang ngạnh.
Trong lòng sớm đã bị Cao Thanh Thu làm tức giận đến chết rồi...
Hoa Ngọc Thành nói: “Từ ngày chú bị bệnh, cháu đã lâu không trui rèn rồi, vừa vặn hôm nay rãnh rỗi, chạy hai mươi vòng rồi mới về đi.”
“Cái gì?” Đinh Cẩn không dám tin nhìn Hoa Ngọc Thành.
Lý Sơn cũng hơi ngoài ý muốn: “Ngài Hoa, khí trời nóng như này mà chạy hai mười vòng sẽ giết người đấy ạ.”
“Ai bảo nó không tôn kính bậc bề trên cơ chứ?”Hoa Ngọc Thành nhìn về phía Đinh Cẩn, đôi mắt chứa đầy uy nghiêm.
Lý Sơn nhận thấy rằng chính anh hoàn toàn không hiểu rõ được con người Hoa Ngọc Thành nữa rồi.
Rõ ràng là Cao Thanh Thu nói dối, nhưng Hoa Ngọc Thành lại không vạch trần Cao Thanh Thu, ngược lại giúp người xấu làm điều ác, việc này quá không công bằng với Đinh Cẩn rồi?
Tầm mắt Đinh Cẩn dừng lại trên người Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu đang cuối thấp đầu, ngón tay thong dong quấn quấn đuôi tóc, dáng vẻ vô tội...
Việc này không trách được cô á!
Nếu anh ta chỉ nói cô thì thôi đi, vậy mà còn nói chú nữa, sao cô có thể không khiến anh ta bị dạy dỗ một chút được chứ.
Hoa Ngọc Thành liếc nhìn ánh mắt không phục của Đinh Cẩn một cái: “Còn không mau chạy.”
Đinh Cẩn nhanh chóng bước khỏi đây.
...
Lầu hai, Cao Thanh Thu ngồi xổm ở bên chân Hoa Ngọc Thành, đang giúp anh xoa bóp hai chân, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Đinh Cẩn đang chạy bộ bên ngoài.
Trời đang nắng to, nếu không có điều hòa, cả người giống như đang bị thiêu đốt vậy chứ đừng nói chi là phải chạy bộ.
Mái tóc và quần áo Đinh Cẩn đều đã ướt đẫm, nhưng vì mệnh lệnh của Hoa Ngọc Thành, anh không dám phản kháng lại, chỉ có thể kiên trì chạy xong.
Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng như vậy của anh ta, cô không cảm thấy đau lòng chút nào, ngược lại hơi mừng thầm trong lòng.
Có mắt mà không tròng, tuy tiện bị Vũ Minh Hân nói mấy câu đã bị lừa bịp, ngu xuẩn muốn chết!
Còn giúp Vũ Minh Hân đối phó cô, bỏ đá xuống giếng, hèn hạ vô liêm sỉ!
Công kích cô thì thôi đi, vậy mà còn công kích cậu ruột luôn yêu quý mình như vậy, người như vậy nhất định phải bị dạy dỗ mới được.
...
Cao Thanh Thu mừng thầm trong lòng, bỗng nhiên nghe thấy Hoa Ngọc Thành mở miệng: “Thanh Thu.”
Cô ngước mặt nhìn Hoa Ngọc Thành: “Chú.”
Chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của Hoa Ngọc Thành nhìn vào cô, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cao Thanh Thu sững sờ người, lại cuối thấp đầu không dám nhìn vào đôi mắt anh nữa: “Sao vậy ạ?”
Sao Chú lại nhìn cô như vậy?
Có phải đã nhìn thấu lời nói dối của cô rồi không?
Thật ra thì Cao Thanh Thu hơi chột dạ, cô luôn là một người an phận thủ thường, cũng không thích làm mấy chuyện như thế này, đây là lần đầu tiên cô giở mưu tính kế như thế này.
Chỉ sợ Hoa Ngọc Thành nhìn ra được.
Nếu chú biết được, có phải sẽ chán ghét cô không?
Phải làm sao đây?
Cô đã thấy hối hận rồi.
Bàn tay Hoa Ngọc Thành để lên đầu cô, động tác dịu dàng khiến cơ thể Cao Thanh Thu run nhẹ một cái.
Hoa Ngọc Thành vẫn đang nhìn cô, anh nhận ra được sự chột dạ của cô thì nhìn không nhịn được muốn bật cười.
Vừa nãy diễn hay như vậy trước mặt anh, giờ lại đơ cứng như vậy?
Thấy cô như thế, anh lại cảm thấy cô khá đáng yêu.
Nếu đổi lại là Vũ Minh Hân giở trò trước mặt anh, anh sẽ cảm thấy ghê tởm mà thôi.
Nhưng là Cao Thanh Thu...Anh không biết được vì sao không thấy chán ghét một chút nào cả.
Dù người cô đối phó là Đinh Cẩn hay chăng nữa...
Cao Thanh Thu cảm nhận được Hoa Ngọc Thành cứ nhìn cô liền rộ lên cảm giác muốn bỏ chạy: “Chú à, chú có muốn uống nước không?”
Hoa Ngọc Thành biết cô không phải thật sự muốn uống nước: “Tôi không khát.”
Cao Thanh Thu: “..”
Truyện được mua bản quyền cập nhập trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!