CHƯƠNG 45
Hoa Châu Du ngẩn người mấy giây, mới đưa tay ra đặt lên trán Đinh Cẩn: “Ốm đến ngốc rồi hả? Nói linh tinh cái gì đấy? Hồi nhỏ con thích cậu nhất đấy!”
“...”
Hoa Châu Du đoán chắc tại lúc trước cậu bị Hoa Ngọc Thành giáo huấn, nên trong lòng có chút khó chịu, “Đừng nghĩ linh tinh nữa, biết chưa? Không được rồi, mẹ phải đi đây! Con ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng có dán mắt vào điện thoại, không tốt cho mắt đâu.”
Đinh Cẩn: “...”
Lúc nào cậu cũng cảm thấy mẹ mình coi trọng người ngoài hơn.
…
Đến nhà họ Hoa, Hoa Châu Du bước vào cửa, nhìn thấy Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đang nói chuyện. Cao Thanh Hoa nhìn Hoa Ngọc Thành, “Chú, chú thật sự để cháu làm cô dâu của chú sao?”
Cao Thanh Hoa nghĩ tới còn phải gặp các bậc bề trên, cô càng cảm thấy, hình như cô đã xem nhẹ mối quan hệ giữa cô và Hoa Ngọc Thành rồi.
Cô vốn dĩ cho rằng, chờ đến lúc chú không cần cô nữa, là cô có thể rời đi.
Nhưng...
Bây giờ, mọi chuyện hình như không đơn giản như vậy nữa.
Hoa Ngọc Thành nói: “Đến lúc nào rồi mà em vẫn còn hỏi vấn đề này?”
“Chú biết rõ ràng, toi ở bên chú chỉ vì tiền thôi mà... Chú không cảm thấy khó chịu sao?”
Nếu người khác chỉ vì tiền mà ở bên mình, Cao Thanh Thu nghĩ, cô chắc chắn sẽ không đồng ý!
Hoa Ngọc Thành nói: “Khó chịu cái gì, dù sao tôi cũng giàu có như vậy. Không để em đói đâu, cũng không để em phải nghỉ học, như vậy được chưa?”
“...” Khóe miệng Cao Thanh Hoa co lại.
Được thôi, cô phục rồi!
Cô gật đầu, “Đủ rồi, đủ rồi!”
Cô là một đứa ham ăn, chỉ cần có ăn, lại có thể cho cô đi học vậy là được rồi.
Hoa Châu Du đi từ ngoài vào, cô giúp việc đứng sau cô, giúp cô xách túi đồ, bên trong đều là quần áo của Cao Thanh Hoa.
Cô ngồi xuống, nhìn Hoa Ngọc Thành, “Cậu được đấy! Vì vợ mà sai luôn cả chị rồi.”
Trong cái nhà này, cũng chỉ có Hoa Ngọc Thành mới dám sai cô như vậy.
“Em chào chị.” Cao Thanh Hoa lên tiếng chào hỏi.
Hoa Châu Du bảo cô giúp việc đem túi đồ qua, “Đây, toàn bộ là quần áo của em, em mặc thử xem.”
Cao Thanh Hoa nhìn đống đồ, tròn mắt ngạc nhiên, “Nhiều thế này ạ?”
“Nhiều đâu?” Hoa Châu Du nói: “Chị chỉ mua đại vài cái, sợ mua nhiều em không thích. Em cứ mặc tạm thử xem.”
“...” Cao Thanh Hoa cảm thấy mình không thể hiểu nổi thế giới của người giàu có.
Bình thường cô mua một bộ quần áo, cũng cần suy nghĩ rất lâu. Nếu như một lúc mua nhiều quần áo như vậy, thực sự là có chút phung phí.
Cao Thanh Hoa ngước nhìn Hoa Ngọc Thành, “Chú, tôi đi thay quần áo đây.”
“Đi đi.” Hoa Ngọc Thành nhìn Thanh Thu, đầy cưng chiều.
Nhiều đồ quá, sợ Cao Thanh Thu một mình không cầm hết, cô giúp việc giúp cô xách về phòng.
Hoa Châu Du ngồi trên ghế, nhìn Hoa Ngọc Thành, “Nghe nói nhà họ Dương hôm nay đến từ hôn, cậu không giận sao?”
Cô thực sự rất lo lắng!
Không ngờ Hoa Ngọc Thành xem ra lại khá bình tĩnh.
“Tức giận?” Hoa Ngọc Thành cầm chiếc cốc trên bàn lên, uống một hớp nước, khuôn mặt ngước lên nhìn rất dịu dàng, “Đánh mất hạt vừng lại nhặt được dưa hấu, có gì phải tức giận?”
Hoa Châu Du: “...”
Dưa hấu là chỉ Cao Thanh Hoa sao?
Mặc dù quan hệ của Cao Thanh Hoa và Hoa Ngọc Thành bây giờ rất tốt, nhưng khách quan mà nói, bất luận là về gia cảnh, hay các mặt khác, Cao Thanh Hoa đều không thể so sánh với Dương Nhạc Linh.
Dương Nhạc Linh có thể trở thành vị hôn thê của Hoa Ngọc Thành, tất nhiên có ưu thế của cô ấy.
Không thể ngờ rằng, trong mắt Hoa Ngọc Thành, tầm quan trọng của Cao Thanh Thu, lại vượt qua Dương Nhạc Linh nhiều đến thế?
Hoa Châu Du không nhịn được bật cười, “Dường như trong mắt cậu coi người tình là Tây Thi rồi?”