CHƯƠNG 96:
Khá khen cho một câu tôi thích thì sao nào.
Đinh Cẩn đứng bên cạnh Cố Thanh Thu không có ý muốn đi khỏi. Anh ngắm nhìn cô, trước đây cô là bạn cùng bàn với anh, mỗi ngày đều gặp mặt, anh không cảm thấy cô đẹp cho lắm.
Vậy mà gần đây, thời gian gặp cô ít đi rồi, anh mới phát hiện, Cố Thanh Thu càng ngày càng đẹp ra.
Đinh Cẩn khống chế lại suy nghĩ của chính mình, trước giờ anh không phải là một kẻ nông cạn như vậy, phải nói việc nghiêm chỉnh cho cô biết: “Nghe nói hôm qua mẹ cô đến náo loạn một hồi đúng không?”
Dù sao anh cũng là một thành viên trong cái gia đình này, biết vài chuyện cũng không hề kì quái gì.
Cố Thanh Thu châm chọc nói: “Ông bà ngoại anh đều không giận tôi, anh còn muốn truy cứu trách nhiệm gì tôi nữa cơ đấy?”
Hiện tại Cố Thanh Thu không có bất cứ cảm tình gì với Đinh Cẩn cả.
Cô cứ cảm thấy Đinh Cẩn và Vũ Minh Hân giống nhau, đều là kiểu người tận dụng mọi việc để gây phiền phức cho cô.
Đinh Cẩn nói: “Tôi không đến mức không có chuyện gì làm như vậy, chỉ là nhìn vào tình cảm trước kia mà nhắc nhở cô một câu thôi.”
“Nhắc nhở?” Cố Thanh Thu cảm thấy buồn cười: “miệng chó có thể phun ra ngà voi được sao?”
Mặt Đinh Cẩn đen thui: “Cô có thể nói chuyện tử tế được không?”
Anh tự nhận hôm nay bản thân khá khách sáo rồi.
Thái độ cô lại không thân thiện như thế, lễ nghi cơ bản cũng không có?
Cố Thanh Thu khẽ hừ một tiếng, nhìn cỏ ngắm hoa, không để ý đến anh ta nữa.
Đinh Cẩn nói: “Cô không biết rằng, tại sao mẹ cô như vậy mà mọi người vẫn tha thứ cho cô không?”
“Tôi không biết.”
“Vì Cậu tôi hiện không thể đứng lên được cũng không thể sinh con, cho nên chỉ cần có người bằng lòng gả cho cậu tôi, cho dù đối phương ra sao thì ông bà ngoại cũng không để ý. Có điều, cô biết không thể sinh con là khái niệm gì không? Có nghĩa là cô tuy là gả cho cậu tôi, thì cả đời phải giữ gìn cho cậu ấy. Dương Nhạc Linh là vị hôn thê của cậu tôi, bọn họ đã đính hôn lâu như thế, mà cô ta cũng đã trốn tránh không bằng lòng gả, cũng chỉ có kẻ ngu như cô mới bằng lòng làm chuyện ngu ngốc này mà thôi.
Quá quắc hơn nữa là Cố Thanh Thu còn cảm thấy mình như mua được hàng với giá rẻ nữa chứ.
Mặc dù Cậu anh đối xử không tệ với cô, nhưng thấy thế nào cô ấy vẫn bị thua thiệt ít nhiều, cho nên anh không nhịn được nhắc nhở cô một câu.
Dù sao thì anh ta cũng còn một chút tình cảm với Cố Thanh Thu, dù đến giờ phút này thì vị trí của cô trong lòng anhvẫn nặng hơn so với Vũ Minh Hân.
Đôi mắt Cố Thanh Thu vốn nhìn chăm chú dưới đất, nghe xong lời Đinh Cẩn nói liền ngước đầu nhìn Đinh Cẩn.
Đinh Cẩn nói: “Không cần cảm ơn tôi, chúng ta dù gì cũng là bạn cùng bàn.”
Cố Thanh Thu cười khẽ một tiếng: “Cậu biết hiện giờ tôi đang nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì? Cho rằng tôi vì để cô lần nữa trở về bên cạnh mình mới nói những lời này với cô à, yên tâm, tôi không có hứng thú gì với cô cả.”
Dù có anh cũng không muốn lại tiếp nhận cô.
Lần trước anh đã cho cô cơ hội, là tự cô không trân trọng cơ hội đấy.
Anh không phải là một người dễ nói chuyện như vậy đâu!
Có điều, nếu như, cô khóc lóc cầu xin anh, có lẽ anh sẽ suy nghĩ lại vậy...
Trước khi gặp Cố Thanh Thu, Đinh Cẩn vốn là một người chưa bao giờ gặp trở ngại gì...
Mẹ anh là tổng giám đốc, ba anh là một thương nhân vô cùng thành đạt, còn Cậu anh và ông bà ngoại càng không cần phải nói, cả nhà đều không phải là người bình thường.
Mà anh, từ ngày ra đời đã được cưng chiều hết mực.
Thành tích học tập tốt, anh không phải là kiểu người dùng rất nhiều thời gian để học tập, vẫn chơi game đều, mỗi lần thi đều thi tốt.
Mà Cố Thanh Thu, là trở ngại đầu tiên anh gặp trên đường đời.
Lần đầu tiên anh nói chuyện yêu đương, lần đầu anh thích một người mà ngày ngày trốn tránh anh như vậy...Tuy đã được chứng thực chỉ là một hiểu lầm mà thôi.