CHƯƠNG 162:
" Rất Vui vẻ." Trong mắt Cao Thanh Thu, Hoa Ngọc Thành hỏi vấn đề này là vô cùng thừa thãi.
Khoảng thời gian ở bên cạnh anh, là khoảng thời gian cô vui nhất trong nhiều năm này, cũng là khoảng thời gian không buồn không lo nhất của cô
Cô được nếm mùi vị được cưng chiều, được thương yêu, được che chở, được quan tâm, là những thứ trước đây cô chưa từng có.
Hoa Ngọc Thành xoa xoa đầu của cô, dường như tự lầm bầm nói: "Vậy thì cả đời ở bên tôi."
Nói như vậy rất không phù hợp với tính cách của Hoa Ngọc Thành, xem ra, anh hôm nay tâm tình quả thật có chút không tốt. Cao Thanh Thu lộ ra nụ cười sáng lạng, trả lời không chút suy nghĩ: "Được ạ!"
Nụ cười này, trực tiếp sưởi ấm trái tim Hoa Ngọc Thành làm trái tim anh rung động mãnh liệt.
Anh biết, cô chính là món quà vô giá mà ông trời ban cho anh!
Bằng không, tại sao khi ở bên cạnh cô, anh lại có thể vui vẻ như vậy?
Ăn sáng xong, Cao Thanh Thu trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị đi sang bên nhà họ Hoa thăm ba mẹ của Hoa Ngọc Thành.
Nói thật, cô vào học quân sự lâu như vậy, trở lại chỉ muốn ở trong nhà nghỉ ngơi cho khỏe, nơi nào đều không đi.
Bởi vì chân mỏi nhừ, trước bàn chân bị phồng rộp còn chưa có lành lại.
Mặc dù hiện tại không cần đi giầy bộ đội nữa, nhưng là cần muốn nghỉ ngơi cho khỏe chân, đi giày của mình cũng rất khó chịu.
Cô mặc quần áo tử tế, nhìn chằm chằm giày của mình nhăn nhó.
Cao Thanh Thu mặc dù cùng với Hoa Ngọc Thành ở chung một chỗ, nhưng cô từ nhỏ tiết kiệm đã quen, cũng không thích tiêu tiền bậy bạ, mua giày đều chỉ mua hàng chợ, bình thường đi được là được rồi. Ngày hôm qua cô đi đôi giày này về, chân vẫn còn đau.
Thế cho nên hiện tại cũng không muốn đưa chân vào đi.
Nhưng mà, muốn đến nhà họ Hoa, cô cũng không thể đi chân đất được.
Cao Thanh Thu khẽ cắn răng, đang chuẩn bị xỏ chân vào, đột nhiên có người gõ cửa.
"vào đi." Cao Thanh Thu nói.
Dì Ngô mở cửa, ôm lấy cái hộp đi vào, "Thanh Thu, Ngọc Thành bảo dì đem cái này cho cháu."
Dì Ngô mở hộp ra, từ bên trong cầm một đôi giầy đế bằng ra.
Dì Ngô nhìn lướt qua Cao Thanh Thu, còn có thể nhìn thấy vết thương trên chân, chẳng lẽ ngài Hoa buổi sáng bảo bà mua giày tới cho Cao Thanh Thu mua là vì lí do này.
Cao Thanh Thu hiện tại đang cần một đôi giày, nhưng mà, nhìn thấy dì Ngô cầm giày tới, vẫn có chút ngoài ý muốn, "Đây là..."
"Cháu ngồi xuống ghế thử xem,xem có vừa hay không."
"Dì mua sao? Cái này không hay lắm."
"Sao có thể là dì được?"dì Ngô cười nói: "Ngọc Thành mua, dì chỉ cầm hộ tới thôi."
Cao Thanh Thu ở trên ghế sa lon ngồi xuống,đi thử đôi giày mới, phía trong giày rất mềm mại thoải mái, so với đôi giày cũ của cô thật là khác nhau một trời một vực.
Cao Thanh Thu hỏi: "chú ấy làm sao tự nhiên lại muốn mua giày cho cháu?"
Anh không hay tặng quà cho cô, chung quy lại có thể tại lúc cô cần nhất, đưa cho cô thứ cần dùng.
"Dì cũng không biết." Dì Ngô cười một tiếng.
Cao Thanh Thu đổi đôi giày, đi ra khỏi phòng.
Phát hiện Hoa Ngọc Thành đã chuẩn bị xong, cùng Lý Sơn ở trên hành lang đợi cô.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu đã thay quần áo xong, ánh mắt rơi vào trên chân cô, buổi sáng lúc rời giường, anh chân lộ ra khỏi chăn của cô bị thương, lại suy nghĩ một chút cô trở lại chỉ mang theo một đôi giày đi ở chân, đặc biệt để cho dì Ngô mua cho cô một đôi giày mới.
"Chú ơi." Cao Thanh Thu nhìn lấy anh, không nhịn được nói câu: "Cảm ơn."
"Cám ơn cái gì?" Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nhìn cô một cái.