CHƯƠNG 230:
Thoạt nhìn không giống như là đường về nhà.
Hoa Ngọc Thành nói: "Đi xem nhà."
"À?" Cao Thanh Thu khó hiểu nhìn Hoa Ngọc Thành, anh đã có nhà ở rồi, còn đi xem nhà?
Hoa Ngọc Thành thấy cô kinh ngạc, giải thích: "em quên lần trước mẹ em đến nhà, nói muốn nhà Tân hôn rồi hả?"
Nghĩ đến Bà Cao, Cao Thanh Thu cảm giác rất áp lực, "Mẹ em nói bừa thôi, chú đừng để trong lòng."
Cô lấy Hoa Ngọc Thành không phải là vì nhà ở.
Hoa Ngọc Thành nhìn tay mình bị Cao Thanh Thu cầm thật chặt, trở tay nắm chặt tay cô, "Coi như mẹ em không nói, cái này cũng phải chuẩn bị."
"..."
Đến biệt thự Giang Phủ, Lý Sơn lái xe, đi vào bên trong, đi rất lâu, mới đến cửa biệt thự.
Nơi này thiết kế tách biệt, có hồ bơi, lại gần bờ sông, phong cảnh rất thanh bình. Mặc dù ở giữa trung tâm thành phố nhưng bầu không khí ở đây lại vô cùng trong lành.
Vì để cho Hoa Ngọc Thành thuận tiện đi lại, bên trong còn trang bị thang máy.
Hoa Ngọc Thành ở dưới, để cho Lý Sơn dẫn Cao Thanh Thu đi lên nhìn. Lý Sơn đi ở phía trước, cùng Cao Thanh Thu giới thiệu: "Sau này cô cứ về nơi này, nơi này khá gần trường học của cô."
Cũng không cần giống như bây giờ, chỉ có cuối tuần, mới có thể cùng Hoa Ngọc Thành gặp mặt.
Cao Thanh Thu hỏi: "chú cũng sẽ dọn tới nơi này sao?"
"Đúng thế." Xế chiều hôm nay, bọn họ đã dọn tới, bất quá những thứ kia, vốn là cũng chuẩn bị đầy đủ hết, cũng không cần mang nhiều đồ đạc qua.
Cao Thanh Thu nhìn một vòng, phát hiện chỗ này còn có đàn dương cầm. Lý Sơn đi tới cạnh giới thiệu: "Đây là Ngài Hoa đặc biệt mua vì cô, sau này cô lúc nào cũng có thể học đàn, đàn này là hoàn toàn thuộc về cô."
Hơn nữa chiếc đàn dương cầm này, là Hoa Ngọc Thành đặc biệt sưu tập, không phải có tiền là có thể mua được.
Sau này chỗ này chính là nhà của cô và anh, thứ gì tốt nhất có thể cho Cao Thanh Thu anh đều sẽ cho.
"..." Cao Thanh Thu căn bản không nghĩ tới, mình chẳng qua là tùy tiện nói với Hoa Ngọc Thành muốn học dương cầm anh liền thật sự mua cho cô một chiếc dương cầm.
Cô không dám tin nhìn chiếc dương cầm"Em có thể đàn thử không?"
Lý Sơn cười một tiếng, nói: "Dĩ nhiên, đây là của phu nhân, phu nhân có thể tùy ý sử dụng."
Cao Thanh Thu đi tới, rất sợ mồ hôi trên tay mình ở phía trên lưu lại vết tích, xoa xoa tay, mới dám đi vuốt ve phím đàn.
Lý Sơn xuống nhà trước, để Cao Thanh Thu ở trên tầng.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở dưới, nhìn Lý Sơn, hỏi: "sao rồi?"
Trong mắt của anh, mang theo mơ hồ mong đợi, cùng từng chút khẩn trương, giống như là đang lo lắng Cao Thanh Thu sẽ không thích nơi này.
Lý Sơn cho tới bây giờ chưa từng thấy Hoa Ngọc Thành như vậy.
Cho tới bây giờ chỉ có người khác sợ Hoa Ngọc Thành mất hứng, Hoa Ngọc Thành lại chưa từng phải lấy lòng ai cả!
Ngài Hoa, anh bị tâm thần phân liệt rồi sao?
Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng Lý Sơn trả lời: " dương cầm ngài mua, phu nhân rất thích. Cô ấy đang thử đàn nên tôi không dám quấy rầy."
Hoa Ngọc Thành nghe xong, lúc này mới gật đầu một cái.
Lý Sơn cầm điện thoại di động, đi gọi điện thoại.