Cứ yên lặng nhìn nhau hồi lâu, cho đến lúc Sở Niệm tưởng là anh thật sự giận mình, người đàn ông kia lại nở nụ cười.
Đúng, Thương Sùng cười rồi!
Khác với vẻ dịu dàng, cưng chiều lúc trước, lúc này ngay cả đường cong kiên nghị trên mặt anh cũng mềm mại hơn. Anh không tháo chiếc mũ ở trên đầu xuống, tiếng cười trầm thấp mê người giống như đang biểu đạt một chút ý nghĩa mà Sở Niệm không hiểu được.
Một lát sau, Thương Sùng dang tay ôm cô vào lòng. Hai tay siết chặt eo cô, tựa đầu vào vai cô, tóc dài màu đen che khuất ánh mắt lấp lánh của anh.
Thương Sùng nói: "Cám ơn quà giáng sinh của em, anh rất thích."
Sở Niệm sửng sốt, nâng tay lên ôm eo anh, đáp: "Vừa rồi em đùa với anh thôi, cho dù anh không thích cái mũ này, em cũng không tức giận. Anh, anh đừng coi là thật..."
"Không, anh rất thích."
Thương Sùng cắt đứt lời sau của cô, vươn tay bóp bóp cục lông mềm, nói: "Đây là món quà đầu tiên em tặng cho anh, mặc kệ là cái gì, anh đều thích."
"Nhưng đó không phải là quà giáng sinh thật sự đâu, ban nãy em đùa với anh thôi."
"Đùa giỡn anh cũng vẫn thích, chỉ cần là em tặng, anh đều thích!"
Một câu nói vô cùng đơn giản lại chứa đựng tất cả tâm tư trong lòng Thương Sùng, anh sợ cô sẽ quên mình, sợ cô sẽ yêu người khác.
Nhưng anh đã quên mất, thật ra đối với cô mà nói, những ký ức của ngàn năm trước vẫn luôn ở trong lòng cô,---ll,,ê,quy,,,don,,,,,,ở một góc mà chưa bị cô phát hiện ra mà thôi.
Cô thay đổi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng đổi thay.
........
Ba ngày sau, bão tuyết bay đầy trời ở Mộ Thành. Bông tuyết trắng xóa bay xuống khắp phố lớn ngõ nhỏ, ca khúc giáng sinh, hình ông già Nô-en đáng yêu, tất cả đều đẹp đẽ khiến tinh thần người ta sảng khoái.
Sở Niệm kéo Thương Sùng đi ở trên đường cái, lần đầu tiên phát hiện lễ giáng sinh lại thú vị đến thế. Cao hứng bừng bừng chạy đến quán ven đường mua hai chiếc mũ noel đỏ rực, cô đội một cái, đưa cho Thương Sùng một cái.
Thương Sùng nhướng mày nhìn cô, hỏi: "Đội ở đây sao?"
"Đương nhiên, hôm nay phải đội." Sở Niệm bĩu môi, cầm lấy chiếc mũ trong tay anh, nhón chân lên, đội trên đầu anh.
"Chúng ta phải giống như người bình thường, phải làm chuyện mà người bình thường sẽ làm."
"Đội cái này cũng được, chỉ là..."
Thương Sùng bóp nhẹ cằm cô, hỏi: "Quà giáng sinh của em chắc không phải là cái này đó chứ?"
Sở Niệm nhìn anh, đáp: "Không phải anh đã nói chỉ cần là đồ em tặng thì anh đều thích sao? Thế nào, câu nói kia chỉ dùng để dỗ em vui thôi à?"
"Đương nhiên không phải."
Vẻ mặt Thương Sùng hơi mất tự nhiên, ánh mắt đảo loạn trái ngược với vẻ trẻ trung như thiếu niên. trên gương mặt trắng nõn không biết là do thời tiết bên ngoài quá lạnh hay là cái gì, lại từ từ đỏ lên.
"Ngày đó em nói em đã chuẩn bị xong quà giáng sinh từ lâu, anh còn tưởng sẽ là cái khác."
Trong lòng Sở Niệm rối loạn, cô có thể nói là lạnh lùng như anh vậy mà lúc này còn lộ ra vẻ ngây ngô thế không?
Quen nhau sắp nửa năm rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy anh như vậy.
Tuy trong lòng vô cùng thích thú, nhưng Sở Niệm vẫn vờ bình thường, nhón chân lên sờ sờ trán anh—ll,,ê,qyyy,don,,,,---nói một câu phá hư phong cảnh: "Nhiệt độ cơ thể bình thường, không giống như đang phát sốt."
Khóe miệng Thương Sùng run rẩy, nâng tay đập nhẹ vào gáy cô, hỏi: "Có phải anh nói những câu đó với em, em sẽ cho là anh đang phát sốt hay không?"
Sở Niệm xoa đầu, vô tội bĩu môi, gật gật đầu.
"......"
Được rồi, coi như anh chưa nói gì đi nhé? Thật đúng là không thể nói những lời tình cảm với cô nhóc này, bằng không, đến lúc đó không phải nghĩ bản thân bị điên thì lại nghĩ là anh bị ngốc rồi.
Thương Sùng thở dài, sắc mặt cũng mất đi sự dịu dàng, giống như cô dâu nhỏ bị ấm ức, một phát bắt được bàn tay Sở Niệm đang lơ lửng giữa không trung, im lặng tiếp tục đi về phía trước.
Bị bỏ lại phía sau, Sở Niệm đương nhiên biết rõ Thương Sùng đang giận cái gì, cô đương nhiên sẽ không quên hôm nay định tặng anh quà giáng sinh. Chỉ là......Ba ngày cô vô nấu nướng, lại suýt chút nữa thiêu rụi nhà bếp.
Cô cũng không thể nói cho anh biết, quà noel thật sự chính là một bữa ăn còn cứng hơn cả đá cẩm thạch đi?
Dè dặt liếc đôi môi đang mím chặt của anh, Sở Niệm áy náy cúi đầu.
Cô dừng lại, nhìn về phía Thương Sùng.
Thương Sùng quay đầu lại, trong con ngươi thâm trầm như mặt nước xuất hiện vẻ khó hiểu.
"Thương Sùng, em không quên quà giáng sinh của anh, chỉ là... Anh có thể chờ một chút không?"
Cô không muốn những món đồ đại trà dễ dàng mua được kia, cô muốn tặng cho anh một món quà độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Đến gần, Sở Niệm tựa đầu trên vai anh, buồn buồn nói: "Lớn như vậy, lần đầu tiên muốn nấu cơm cho một người, lại vì không có kinh nghiệm nên hỏng rồi. Em không định dùng chiếc mũ này để lấp liếm, chỉ là nhất thời em không biết mình có thể làm gì cho anh nữa."
Thương Sùng sững sờ, dang tay ôm cô vào lòng. Sự tự trách và tự ti trong giọng nói của cô đều khiến tâm anh rung động, cuối cùng giọng nói của anh cũng biến thành dịu dàng, hờn dỗi qua đi, chỉ còn lại cảm giác chua xót.
Có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng đến cuối cùng tất cả lại biến thành một nụ hôn sâu triền miên, len sâu vào trong lòng hai người.
.......
Sáng sớm hôm sau, Sở Niệm đang ngủ say thì bị điện thoại đánh thức. Nhìn dãy số lạ hiện trên màn hình, cô nhíu mày, ấn nút trả lời.
"Xin chào, ai đấy?"
"Là cô Sở sao?" Đầu bên kia điện thoại, trong giọng nam lễ phép còn mang theo một chút do dự.
Sở Niệm ngồi dậy, đáp: "Vâng, anh là..."
"Tôi là đồng nghiệp của đội trưởng Tô, tên Vương Lượng, cô còn nhớ rõ sao?"
"Nhớ rõ, cảnh sát Vương, sao anh lại gọi điện thoại cho tôi?"
"Sớm như vậy đã quấy rầy cô, tôi thật sự cũng bất đắc dĩ. Chờ chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện cụ thể được không?===ll..qu,,don,,,,,Bây giờ cô ở đâu, tôi qua tìm cô." Bên đầu dây này, Vương Lượng quay đầu nhìn đám tiểu thương ngồi láo nháo, ầm ỹ ở trong góc, vẻ mặt anh rất bất đắc dĩ.
Lần trước, dù sao cũng là Vương Lượng tiết lộ một vài chuyện cơ mật của Cục cảnh sát cho cô biết, giờ mặc dù không biết anh ta dùng cách nào để có số điện thoại của cô và mục đích gặp mặt là gì. Nhưng trực giác của cô cho hay cứ đáp ứng anh ta đi đã.
Lật tay kéo màn cửa sổ ra, Sở Niệm nói ra địa chỉ gặp mặt.
Nửa tiếng sau, hai người gặp mặt.
Vương Lượng vẫn mặc bộ cảnh phục chỉnh tề, đứng bên cạnh chiếc xe cảnh sát còn chưa tắt đèn quay. Tuy Vương Lượng mặc cảnh phục không đẹp trai, tuấn tú bằng Tô Lực nhưng thoạt nhìn vẫn có tinh thần.
Không có oán khí, không có khói đen, tất cả đều rất bình thường.
Cảm giác được ánh mắt của người đi đường xung quanh lộ vẻ kỳ quái, Sở Niệm nhìn về phía Vương Lượng, hỏi: "Cảnh sát Vương, tôi có thể hỏi sao anh biết số di động của tôi không?"
Quả nhiên Tô Lực nói không sai, cô gái này đúng là không thích ra chiêu theo lẽ thường.
Vương Lượng nhớ tới đêm qua mình nói chuyện với Tô Lực, do dự một chút, liền nói sự thật: "Đội trưởng Tô nói cho tôi biết."