Nghiệp hỏa tuy rằng không có bừng bừng cháy nóng rực như lửa thường, nhưng trước ngọn lửa cháy hừng hực như vậy vẫn làm cho Thích Tiểu Vi trong phòng có chút sợ hãi.
Sương khói trắng chậm rãi thiêu đốt đồ đạc trong phòng tỏa ra mùi gay mũi, khó chịu… trong nháy mắt khiến Thích Tiểu Vi đứng sau bắt đầu ho khan.
Cô dùng tay bưng kín miệng, vừa ho khan, vừa cau chặt mày, nhìn về phía Trịnh Nam. Bả vai gầy yếu run nhè nhẹ, đôi mắt đen láy tràn đầy khẩn trương.
Sở Niệm còn chưa tìm ra giải pháp tốt, cô cẩn thận liếc Thích Tiểu Vi, rồi lại nhanh chóng nhìn về phía Tử Lam Sam cùng Trịnh Nam.
“Thích Tiểu Vi… Nhịn một chút.” Cô không ngờ tới Tử Lam Sam sẽ nhanh như vậy cúi đầu, có lẽ đến cuối cùng cô ta cũng sẽ không thể không nhượng bộ.
Mạng sống của mình, Sở Niệm nắm chắc. Nhưng trong phòng vẫn còn một Thích Tiểu Vi vô tội, cô cho dù cố chấp đến đâu cũng tuyệt đối không dùng tính mạng người khác ra đặt cược!
Nghiệp hỏa hừng hực như là dã thú đến từ địa ngục, cứ thế bắn ra những tia lửa, từ xa nhìn tới trông giống như một cái miệng rộng nhe nhanh múa vuốt đầy máu.
Thích Tiểu Vi cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ năng lực của Sở Niệm ít nhiều. Nhưng là…… Nhìn thấy Trịnh Nam bị khống chế, Thích Tiểu Vi thề, cho dù chết cũng không thể để cho nữ quỷ kia ăn mất Trịnh Nam!
Lấy bàn tay che mũi, khăn trải giường bị cháy làm cô chảy nước mắt vì cay, mắt đỏ lên vì bị khói hun, cô cau mày hô to vói Trịnh Nam: “Trịnh Nam, cho dù chết thì Thích Tiểu Vi ra cũng không thể bỏ ngươi lại.”
Quay đầu nhìn về phía Sở Niệm thần sắc ngưng trọng, Thích Tiểu Vi đi về phía trước một bước, bước ra từ trong góc phòng. “Sở Niệm, mặc kệ hậu quả thế nào, ta cũng không thể bỏ rơi Trịnh Nam. Nếu là thật sự không có cách nào, ngươi chút nữa… chút nữa có cơ hội thì cứ trốn đi, ta không muốn liên lụy ngươi.”
Anh hùng khí khái, trước nay đều không phải ai cũng có thể có được.
Phấn đấu quên mình, xả thân vì mình, thường đều thay đổi biến hóa theo hoàn cảnh nguy hiểm.
Sở Niệm không nghĩ tới một cô bé mười bảy tuổi sẽ nói với mình như vậy. Thích Tiểu Vi sợ chết trước đây tựa hồ hoàn toàn không còn tồn tại.
Như đã hạ quyết tâm, Sở Niệm đột nhiên cong môi, nhìn Thích Tiểu Vi nhướng mày.
Dáng vẻ nhìn có vẻ trêu đùa, chỉ là lời nói lại có vẻ bỡn cợt.
“Ta trốn đi rồi sao lấy tiền được? Tiểu Vi, ngươi đừng có quịt nợ người ta nha.”