Chương 185
Em Quyết Định Là Được
Bắt chước Ad Sant chơi ú òa. Nãy kêu không làm nổi chap nữa, ai dè làm nổi nè, do chap ngắn, hay do mình giỏi ta =))
Dù dáng vẻ Vương Lượng kích động hơi dọa người, nhưng mà Sở Niệm ngồi đối diện vẫn bán tín bán nghi, âm dương quái khí nhìn hắn cong môi, dụi đầu vào tay Thương Sùng.
“Thương Sùng, anh phải đáp ứng em, ngàn vạn lần không được thích Vương Lượng đâu. Em có thể chấp nhận anh di tình biệt luyến với đối tượng là nữ nhân, nhưng là nếu thật là hắn hoặc là nam nhân khác mà nói, em thật sự sẽ chịu không nổi.”
Thương Sùng bất đắc dĩ mà dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương, liếc xéo Sở Niệm một cái. “Em yên tâm, anh chưa bao giờ cho rằng sẽ có khả năng này phát sinh với anh.”
“Không phải là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất sao.” Sở Niệm mím môi. “Vạn nhất thực sự có một ngày phát sinh sự tình như vậy, xem anh còn nói như thế nào.”
“Anh nói sẽ không thì sẽ không, lại nói…” Thương Sùng ái muội đưa môi tới gần tai Sở Niệm, hơi thở ôn nhu làm lòng cô nhộn nhạo. “Thân thể của anh, em cũng thấy qua rồi. Trên thế giới này người có thể làm cho anh xúc động như vậy cũng chỉ có em.”
Sở Niệm gương mặt có chút đỏ, theo bản năng liếc mắt nhìn Vương Lượng cúi đầu giả ngu. Dùng khuỷu tay chọt vào người Thương Sùng, hạ giọng nói khẽ: “Có người kế bên, anh không đứng đắn gì cả.”
…
Nguyên nhân cái chết của bọn Tôn Quý Nhân bị cảnh sát cấp cao đè ép xuống dưới, tuy không có trải qua phán quyết chính quy về pháp luật, nhưng Chính phủ vẫn là niêm phong tra xét gia sản Tôn Quý Nhân sở hữu.
Trong một đêm, Hoành Thu Cao Ốc tuyên bố phá sản. Một tuần sau, bị người ta thành công thu mua.
Phải biết rằng Hoành Thu cũng coi công ty bất động sản lớn ở Mộ Thành, không phải là vỏ rỗng, cũng không phải người bình thường nói có thể thu mua là có thể thu mua.
Trong lúc nhất thời, các nhà truyền thông lớn đều ở lợi dụng hết thảy biện pháp muốn biết người thu mua Hoành Thu tập đoàn là ai. Chỉ là, tới rồi cuối cùng truyền thông trừ bỏ biết hắn là nam nhân còn lại diện mạo, bối cảnh, đều không tra ra được bất cứ chi tiết nào.
Sở Niệm ngồi ở trước bàn ăn, vừa ăn cháo trắng tình yêu mà Thương Sùng múc, vừa đọc báo hôm nay. Thong thả ung dung mà thổi thổi thìa cháo trắng nóng hổi, cô há miệng bé xinh, một miếng ngậm lấy cái thìa.
Ngước mắt nhìn Thương Sùng ngồi phía đối diện, Sở Niệm không ngăn được ánh mắt hoa đào. Cũng không trách được cô làm hoa si đúng không? Thực ra từ nhỏ tới lớn, cô lần đầu tiên thấy người có thể ăn cơm mà ưu nhã như Thương Sùng đó. Dù là ăn ở nhà hàng cao cấp, hay ở quán cóc ven đường,cách Thương Sùng ăn đều giống như vương tử quý tộc, cử chỉ ưu nhã, cảnh đẹp ý vui.
Thấy hắn rũ mắt nghiêm túc đọc báo, Sở Niệm liền không khỏi tò mò mà đứng lên, rướn cổ xem hắn đọc báo gì.
Tuy là bài báo trong tay Thương Sùng với tờ của mình khác nhau, nhưng cô vẫn thấy tấm ảnh chụp bắt mắt trên báo.
Ngồi lại trên ghế mình, Sở Niệm chống cằm. “Anh cũng đang đọc tin về người đàn ông thần bí thu mua công ty của Tôn Quý Nhân hả?”
Thương Sùng chớp mắt, nhẹ giọng ‘ừ’ một tiêng, đặt tờ báo lên bàn. Giống như nghĩ gì mà dùng thìa đảo đảo bát cháo, khẽ chau mày.
Sở Niệm nghi hoặc, từ khi mình biết hắn tới nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thương Sùng như vậy trầm mặc.
Buông cái thìa trong tay, Sở Niệm hỏi: “Thương Sùng, anh có tâm sự gì sao?”
“Không có.” Thương Sùng nhàn nhạt mà câu môi dưới. Nói: “Đừng nghĩ nhiều, anh đang nghĩ chút việc thôi.”
“Về nam nhân thần bí kia?”
“Ừ.” Liếc tờ báo trong tay Sở Niệm, Thương Sùng nhìn về phía Sở Niệm. “Tin đó em cũng đọc rồi, có ý gì không?”
“Ý gì? Không có, em chỉ là cảm thấy có người thế nhưng còn nguyện ý bỏ ra một số tiền lớn như thế thu thập cục diện rối rắm của Tôn Quý Nhân, thiệt tình rất không dễ dàng.”
Mộ Thành tuy rằng không phải Bắc Kinh, nhưng dùng ‘tấc đất tấc vàng’ mà hình dung đất đai ở Mộ Thành cũng không quá. Trước không nói sau này còn có người nguyện ý cùng Hoành Thu có ý định hợp tác, chỉ tính một tòa cao ốc hơn ba mươi tầng, cùng nhiều công nhân như vậy, tiền bỏ ra cũng khẳng định sẽ không thấp hơn năm mươi triệu tệ.” (Meo_mup: khoảng 160 tỷ chứ mấy đâu)
Sở Niệm cảm thấy người này hình như là đầu óc có vấn đề, hoặc là chính là tiền quá nhiều, chỉ để lãng phí.
Liếc mắt nhìn Thương Sùng còn đang trầm tư, Sở Niệm chớp chớp đôi mắt. “Anh đang nghĩ gì ư? Hay là…anh nhận ra người trong ảnh?”
Thương Sùng lắc đầu, trên mặt nét tươi cười làm người không suy đoán được. “Ảnh chụp chỉ thấy bóng người, sao anh nhận ra? Anh cũng chỉ tò mò thôi, cảm thấy cách tiêu tiền thật không hiểu nổi.”
Giống như là cố tình thay đổi đề tài, Thương Sùng nhìn chén cháo trước mặt Sở Niệm. “Ăn xong rồi sao? Nếu đã no rồi, anh gọi Hoa Lệ qua đi chơi với em nh.”
Sở Niệm ngẩn ra, cuối cùng nhớ tới trong chút nữa mình còn muốn cùng Hoa Lệ đi ra ngoài mua sắm hàng Tết. Vừa giúp đỡ Thương Sùng thu thập chén đũa, vừa hứng thú bừng bừng mà mở miệng hỏi: “Thương Sùng, anh có thích gì không? Ngươi biết đó, Tết nhất phải có không khí của Tết nha.”
“Không khí? Ý em là phương diện nào chứ?”
“Ví dụ như là mua đồ Tết này nọ cho nhà, như mua đồ trang trí gì đó.”
“Em quyết định là được, nhưng mà…” THương Sùng cởi tạp dề trên người ra, thân mật véo mũi Sở Niệm. “Không thể mua mấy cái đồ hoa hòe, bằng không anh sẽ cảm thấy không quen.”
Sở Niệm ngây người, theo bản năng mà nghiêng đầu nhìn mũ Giáng Sinh đỏ treo ở cửa chính sau lưng. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn xuất hiện tia nhạt màu hồng phấn, xấu hổ bẹp cái miệng nhỏ nói: “Anh cứ việc yên tâm, giờ có muốn mua mũ Giáng sinh cho anh thì cũng không có ai bán.”
Đi ra đi vào bếp và phòng khách, Sở Niệm nhìn bài trí trong phòng. Vô cùng ghét bỏ mà chun mũi, cô khoanh tay trước ngực. “Anh nhìn nhà anh đi, không trắng thì đen, Thương Sùng, mai mốt á, lỡ có ấy ấy phải có chút màu sắc mới tốt chứ.”
Thương Sùng cười, đi đến cạnh bên cô. “Anh thì không cảm thấy màu sắc trang hoàng này nọ ảnh hưởng tới tình thú, em biết đó, anh ở phương diện khác, đều có tình-thú.”
“Ví dụ như hôn môi, hoặc là… Tắm rửa.”
Sở Niệm nuốt nước miếng, tức giận mà giơ tay thủ thế. Vội vội vàng vàng mà tránh ở phía sau Thương Sùng, đem hắn đẩy ra sô pha. “Anh đừng ở đó khi dễ em, mau gọi điện cho Hoa Lệ đi.”
Thương Sùng nhấp môi cười, nhìn chằm chằm Sở Niệm một hồi lâu mới ngồi ở trên sô pha, thoải mái dễ chịu mà đem chân dài vắt lên, nhận lấy di động cô đưa qua, bấm số gọi Hoa Lệ.
Nhanh chóng nói vài câu, Thương Sùng liền đem điện thoại đặt ở một bên. Cho dù là lâu lâu chọc Sở Niệm, nhưng hắn vẫn biết phải có điểm dừng.
Hôm nay hết thật rồi nha cả nhà ơi. Mèo chào cả nhà nè