*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cắn nuốt, cưỡng ép, lấy mạnh chế mạnh.
Càng là lệ quỷ cùng hung cực ác, Thanh Tang càng là thích.
Chỉ có ở nơi lệ khí cực độ đó thì cô ta mới có được ‘bữa ăn ngon’ đúng đắn.
Lúc này xuất hiện tại đây, dụng ý của Thanh Tang… sau cùng là gì?
Thương Sùng cợt nhả nói, mặt mày tươi tắn dựa lên xe ngựa, nhìn Thanh Tang không giận mà còn cười cợt, tâm tình xem ra thật tốt.
“Dù sao thì chúng ta cũng từng coi như bằng hữu, lâu rồi không gặp, tính tình của tướng quân đúng là không hề thay đổi.”
“Thay đổi hay không thay đổi cũng chẳng liên quan gì tới cô.” Thương Sùng khoanh tay nói thẳng vào chủ đề. “Nói đi, cô tới nơi này mục đích là cái gì.”
“Không có gì, chỉ là giúp ca ca nhắn cho chàng vài lời.”
“Là Minh Vương sai cô tới?” Thương Sùng cùng Sở Niệm nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người đều có chút giật mình.
Nhớ tới anh trai cao cao tại thượng của mình, vẻ tươi cười trên mặt Thanh Tang tan biến.
Cô nàng khinh miệt hừ lạnh, rồi mới nhướng mày không đáp mà hỏi ngược lại. “Nếu không thì chàng nghĩ sao thiếp lại có hứng thú tới đây?”
Tính tình Thanh Tang như vậy may mà Thương Sùng đã sớm biết, bằng không… hắn có lẽ sẽ giáo huấn cô nàng một chút!
Đoạn đối thoại khiến Sở Niệm hiểu rõ là Thương Sùng quen biết Minh Vương. Mà lúc này, thì cô cũng rõ nam nhân của mình cùng ‘nữ nhân’ Thanh Tang này có chút giao tình.
Sở Niệm thừa nhận trong lòng cô đối với Thương Sùng nghi vấn càng ngày càng nhiều, đặc biệt là sau khi trải qua bao nhiêu chuyện kỳ quái…
Ba người trầm mặc vài phút, Thanh Tang đột nhiên đem ánh mắt chuyển hướng về phía người vẫn luôn đứng ở bên Thương Sùng, cau mày dừng mắt trên người Sở Niệm.
Ánh mắt trắng trợn táo bạo dòm ngó mang theo tò mò cùng trêu chọc, đương nhiên càng thêm phần khinh miệt cùng khinh thường.
Nàng là nhìn Sở Niệm, nhưng miệng nói, lại là đang hỏi Thương Sùng.
“Tướng quân, nha đầu này chính là nữ nhân chàng vẫn luôn đang tìm kiếm sao?”
Nha đầu?!
Sở Niệm có chút phẫn nộ nhăn chặt ấn đường!
Thương Sùng rõ ràng chú ý tới cảm xúc người bên cạnh, hắn dường như cảnh cáo mím chặt khóe môi, ánh mắt cũng hoàn toàn lạnh lẽo.
“Thanh Tang, cô không cần xen vào việc người khác!”
“Tướng quân, đâu cần phải tức giận đúng không?” Thanh Tang tay che môi cười làm khiến lời khuyên giải của cô nàng hoàn toàn không có thành ý, khiêu khích nhưng cũng đúng mực, trắng trợn táo bạo nhưng cũng làm người ta tìm không thấy nhược điểm.
Giảo hoạt!
Đây là ấn tượng thứ hai của Sở Niệm đối với Thanh Tang.
Tuy cô không hiểu đoạn nói chuyện của hai người, nhưng cô hiểu rất rõ ‘nữ nhân’ này đối với mình có địch ý.
Thanh Tang hừ một tiếng, quay đầu sang bên. “Thành phố X, số 78 đường Danh Ưu.”
“Giúp ta hướng Minh Vương nói một tiếng, tâm ý hắn, ta Thương Sùng lãnh.”
Những gì cần nói đã nói xong, nhân gian thật đúng là chẳng thú vị gì cả.
Xoay người lên xe ngựa, Thanh Tang đột nhiên lại quay đầu, nhìn Sở Niệm cong môi rồi lại thần bí nói.
“Lúc trước, những gì ta đã từng nói với ngươi, ngươi tốt nhất ghi tạc trong lòng. Nếu ngày sau hắn xảy ra bất luận sự tình gì, ta quỷ mẫu Thanh Tang là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi.”
Cảnh cáo trần trụi khiến Sở Niệm sửng sốt. Cô cau mày, nhìn theo chiếc xe ngựa biến mất trong bóng tối…
Xem ảnh 1