*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng lại cảm thấy thật sảng khoái, bị mắng vì đi chân đất mà Sở Niệm lại thấy ngọt ngào khiến cô tự hỏi phải chăng mình có khuynh hướng ngược ái.
Chua chua ngọt ngọt, thậm chí bị hắn mắng mỏ mà cô không hề tức giận.
Nhìn coi, đúng là không có tiền đồ mà… Sở Niệm cạn lời, tự mình nghẹn khuất, xong cuối cùng cũng lại tiếp tục hung hãn như thường.
“Đừng nháo, em với anh nói chính sự.”
Thương Sùng câu môi cười, mình cũng đâu có nói đùa với cô ấy đâu mà?!
Bất đắc gĩ, không nói thêm câu nào, xoay người đi vào bếp. Khi hắn quay trở ra thì trên tay mang theo một đôi dép lê đế mềm màu hồng.
Bộ dáng hắn vẫn như cũ, ngữ khí vẫn cứng rắn, nhưng khi mang dép vào cho cô thì động tác vẫn ôn nhu khiến lòng cô mềm nhũn.
“Cẩm Mặc đã đặt vé quay về vào buổi chiều, em không cần lo lắng, cậu ấy làm việc luôn có chừng mực.”
Có chừng mực thì có chừng mực, nhưng là…
Sở Niệm cau mày, vẫn không hiểu được hành động lần này của Thương Sùng. “Anh ấy có thể an toàn trở về là tốt nhất, nhưng mà Thương Sùng, em với anh đều hiểu rõ thủ đoạn của Tư Đồ Nam. Lần này anh lại để cho Cẩm Mặc đi có một mình cũng không khỏi quá mạo hiểm.”
“Có lẽ thế.”
Thương Sùng nhẹ nhàng, bâng quơ trả lời, đôi mắt dâng lên cảm giác thành tựu. “Anh chỉ biết quá trình không quan trọng, chỉ cần kết quả tốt, vậy là được.”
Hắn tự nhận mình trước giờ không phải là kẻ lỗ mãng, hơn nữa cũng không thích so đo hậu quả. Có lẽ, hôm qua Cẩm Mặc gặp phải chút phiền toái, nhưng mà hắn cũng đã an toàn trở về, không phải sao?
Hắn trả lời khiến Sở Niệm nhịn không được mà thở dài. Bên nhau lâu như vậy, phong cách làm việc của Thương Sùng khiến cô có chút không đoán được.
Thôi thì, dù sao sự tình cũng vậy rồi, còn ở đây so đo cũng không có ý nghĩa.
Cô rũ mắt, cúi đầu nhìn đôi chân xinh xinh đang đong đưa, Sở Niệm hỏi Thương Sùng:
“Vậy khi nào chúng ta xuất phát?”
“5 giờ chiều.” Thương Sùng khẽ cười, xoay người tiếp tục chuẩn bị đồ ăn.
Trong phòng bếp lại rơi vào an tĩnh, còn vài tiếng nữa --- Tư Đồ Nam, chúng ta lại gặp nhau.
…
5:07PM
Máy bay cất cánh đi thành phố X
Xem ảnh 1
Dọc đường đi Sở Niệm cùng Thương Sùng nói chuyện với nhau cũng không nhiều, Sở Niệm hơn phân nửa cảm xúc là khẩn trương, mà Thương Sùng trong lòng… trong lòng lại có chút chờ mong.
Cứng đối cứng, một lần giải quyết hết, dứt khoát!
Nhớ tới hôm nay khi Cẩm Mặc trở về hồi báo sự tình, Thương Sùng liền lơ đãng cong lên khóe môi.
Mà trùng hợp chính là, lúc này --- Sở Niệm tỉnh.
“Thương Sùng, anh suy nghĩ cái gì?”
“Không có gì!” Thương Sùng cười nhạt lắc lắc đầu, sau đó duỗi tay đem bàn tay bé nhỏ của Niệm nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
Giống như đã tự hỏi trong một khoảng thời gian ngắn, hắn nhìn Sở Niệm nói: “Nha đầu, chờ tới khi giải quyết xong chuyện Tư Đồ Nam… chúng ta đi du lịch nước ngoài nhé.”
“Du lịch?” Sở Niệm khẽ chau mày, sau đó gật đầu. “Được, em nghe anh.”
Sở Niệm nghe lời khiến Thương Sùng bất ngờ, hắn cong môi, dôi mắt đen đầy vẻ tò mò.
Dường như trêu chọc cô, hắn điểm nhẹ ngón tay lên chóp mũi co.
“Nha đầu, tự dưng em ngoan vậy, thật làm cho anh có chút không thích ứng được.”
Sở Niệm buồn cười nhìn hắn một cái, chẳng lẽ đây là tục xưng ‘quen bị ngược’ sao?
“Ồ vậy đi, nếu như vậy anh không thích ứng, vậy anh nói đi, em thế nào thì anh cho là bình thường?”