Mục lục
Truyền nhân trừ ma: bạn trai tôi là cương thi full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 403: Ta nói không cho, hữu dụng sao?




“KHông làm gì hết là không có khả năng.” Tư Đồ Nam cười lạnh đứng dậy. “Lôi Báo vẫn còn có chút giá trị cho ta lợi dụng.”



Từ khi Thương Sùng bắt đầu thu mua Tuyết Nhạc, Tư Đồ Nam cũng đã nghĩ tới cục diện hôm nay.



Gã nghĩ tới phải dùng thân phận Lôi Báo kiềm chế hắn, nhưng không nghĩ tới Hạn Bạt này… thật sự tàn nhẫn.



Tô Chấn Uy tốt xấu cũng theo hắn mười mấy nay, Thương Sùng, chỉ vì muốn chém đi cánh tay đắc lực của gã mà mặc kệ hết sao?



Tử Lam Sam vì câu nói này của Tư Đồ Nam mà cau mày, cô cảm thấy không bao lâu nữa có lẽ mình cũng sẽ bị gã bỏ mặc như Lôi Báo mà thôi.



Trước kia cô không dám mở miệng yêu cầu gã trợ giúp mình hoàn thành tâm nugyện, nhưng mà mình là quỷ tiên, gã đàn ông này… thật sự muốn để ý tới tình cảm mà giúp cô một phen chăng?



Trong lòng cô bất chợt xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái… Tử Lam Sam nhớ tới Thư Tiếu Nhi, thậm chí bắt đầu cảm thấy ả phản bội, có lẽ là đúng.



Trong mắt tia ảo não không kịp thời che lấp, Tử Lam Sam đối mặt với ánh mắt Tư Đồ Nam, sau đó theo bản năng mấp máy môi.



“Chủ nhân, có cái gì yêu cầu Lam Sam làm sao?” Giả vờ tự hỏi trầm mặc vài phút, Tử Lam Sam ngẩng đầu nhìn về phía Tư Đồ Nam, nói thẳng.



Tử Lam Sam như vậy khiến Tư Đồ Nam vô cùng ‘thích’. Gã cong môi, đôi mắt đẹp khẽ giương lên. “Chuyện Thương Sùng bên kia sau này ngươi không cần nhúng tay. Việc ngươi cần làm bây giờ là đi đối phó Sở Niệm.”



“Sở Niệm?” Tử Lam Sam nghĩ ngợi. “Giải quyết nha đầu kia cũng rất đơn giản, loại trừ bà nội nó ra, thì sức chiến đấu của nó… quả thực không chịu nổi một đòn.”



“Không chịu nổi một đòn là đương nhiên, nhưng ta trước giờ không thích kết thúc trò chơi đơn giản như vậy.”



“Chủ nhân, ngài ý tứ là……”



“Ả không phải rất trọng tình nghĩa sao.” Tư Đồ Nam cười lạnh. “Ngươi nói như cha mẹ đã không có, bà nội cũng không còn, ả sẽ ra sao?”



Ý của Tư Đồ Nam làm cho thân hình TỬ Lam Sam khững lại, bà nội đối với Sở Niệm ý nghĩa thế nào, cô chỉ là ngươi ngoài nhưng vẫn đoán được.



Đúng là một chiêu giết ngừoi, đánh vỡ nội tâm của Sở Niệm, điều này khiến cô còn khổ sở hơn bị giệt.



Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Tử Lam Sam hiện lên vẻ không đành lòng, cô cau mày, lúc sau mới mở miệng.



“Lam Sam… phải làm sao?”



“Tạm thời ta chỉ cần ngươi theo dõi ả, chờ khi thời cơ tới ta sẽ phân phó.”



“Dạ, chủ nhân.”







Sau khi Thương Sùng về tới nhà, Sở Niệm nói thẳng với hắn việc muốn tìm Tô Lực.



Cô cảm thấy, tình cảm có thể có chút giấu diếm thiện ý, nhưng mà để tâm đến cảm giác của đối phương nên cô cảm thấy hai người thật sự yêu thương cần phải chân thành với đối phương.



Khẩn trương nhìn Thương Sùng trầm mặc, Sở Niệm cắn chặt môi dưới, mười ngón tay xoắn lại với nhau.



“Thương Sùng, em làm vậy hoàn toàn vì lo lắng cho bạn bè. Anh cũng biết qua việc lò gạch chui Tô Lực hắn đã từng giúp chúng ta mà.”



“Chỉ là tìm được người thì tốt rồi sao?” Thương Sùng ở trong lòng yên lặng thở dài, ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía cô. “Em cũng biết, lúc này… hắn cũng không cần như vậy.”



Thương Sùng nói như vậy, nguyên nhân cũng không phải bởi vì ghen. Dù sao cũng là hắn giăng bẫy khiến Lôi Báo biến thành như vậy, cho nên hắn không hy vọng Sở Niệm biết đến quá nhiều.



Tuy rằng Lôi Báo cùng Tô Lực tính cách hoàn toàn tương phản, nhưng là thân là phụ tử, hắn cũng chỉ có thể làm một người vô tội chịu liên lụy bị hại.



Ngồi ở một bên Sở Niệm rõ ràng hiểu sai, cô cau mày có chút bực bội.



“Em biết lúc này em làm gì cũng không giúp được anh ấy. Nhưng mà Thương Sùng, coi như là giúp Vương Lượng cũng không được sao?”



“Anh cũng biết em với Tô Lực chẳng có liên quan gì, từ đầu tới cuối em chỉ coi anh ấy là bạn, hơn nữa bọn em cũng có ngày nào quen nhau đâu. Cứ mỗi lần nhắc tới anh ấy anh đều lạnh lùng. Thương Sùng, chẳng lẽ anh còn hoài nghi tình cảm em giành cho anh sao?”



“Không phải hoài nghi, chỉ là……”



Cảm giác được Sở Niệm cảm xúc cũng thay đổi, Thương Sùng bị hiểu lầm vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa cảm thấy có chút buồn cười.



Đưa tay nắm chặt tay cô, Thương Sùng khẽ cười, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Sở Niệm



“Nha đầu, trước giờ anh chưa từng hoài nghi tình cảm của em giành cho anh, ở bên nhau nửa năm qua, em yêu anh không trong lòng anh đều rõ.”



“Anh chỉ muốn em hiểu rằng, năm nhân đều là kẻ tranh cường hiếu thắng. Anh tuy biết em và Tô Lực không có cảm giác gì, nhưng mà… tật xấu ghen tuông thì thật sự anh không có cách nào khống chế được.”



Bởi vì để ý, cho nên sẽ bài xích bất cứ người đàn ông nào thích em.



Niệm nhi, trước kia em là của anh. Sau này, cũng chỉ có mình anh!



Cảm giác mãnh liệt muốn bá chiếm khiến cho Thương Sùng khi nói ra có chút xấu hổ.



Vậy mà lại khiến Sở Niệm đang hờn dỗi cười tươi, trừng mắt nhìn hắn nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.



“Anh đó, chính là thể loại Tổng tài bá đạo đang lưu truyền trên mạng. Đã ghen, còn cố chấp, lại còn thích trêu người ta nữa.”



Thương Sùng câu môi, híp mắt



“Anh có bá đạo cũng chỉ với mình em, ghen, cố chấp, cũng còn không phải là do anh chỉ có mình em thôi sao.”



“Đồ xấu nết.” Sở Niệm cười, dựa vào vai hắn. “Anh nói là việc của Tô Lực, anh cho em đi tìm anh ấy đúng không?”



“Nếu anh nói không cho… hữu dụng sao?”



Cố ý tạm dừng một chút, Thương Sùng chính là muốn Sở Niệm trừng mắt liếc mình một cái. Hắn cũng không biết mình có phải có khuynh hướng thích chịu ngược hay không, dù sao hắn chính là cảm thấy, Sở Niệm như thế này cũng thực đáng yêu.



Hai người bị đối phương trêu chọc làm cho buồn cười, Sở Niệm cọ đầu vào cổ hắn, trong lòng thực hạnh phúc.



“Thương Sùng, anh thật tốt.”



Dù em hồ nháo thế nào, tùy hứng thế nào, trước nay anh chưa từng hung dữ với e.



Anh bá đạo, em thích. Anh ghen tuông… cũng làm em cảm thấy thực hạnh phúc, thực hạnh phúc!



Thương Sùng yêu chiều vuốt tóc cô, ôn nhu làm Sở Niệm như say tình…



“Em là người con gái của anh, đối với em tốt là đương nhiên. Chiều em, thương em cũng là điều duy nhất mà Thương Sùng anh thích làm.”



Sở Niệm ngây ngô cười đủ để đại biểu nàng trong lòng cao hứng, ha ha ha thanh âm khiến cho Bánh Trôi cảm thấy chói tai.



Đồ ngốc này, nữ nhân vậy có chỗ nào tốt mà cứ theo? Còn không phải là nói chút lời ngon tiếng ngọt sao, chủ nhân nó ngày nào chả nói với nó thế.



Hừ



Có cái gì mà tốt đến thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK