*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tựa hồ là nghĩ ra cái gì, Lôi Báo đảo mắt, hỏi Mặc Vân Hiên. “Dạo gần đây chuyện tình cảm con với cô bé kia sao rồi? Vân Hiên, chơi gì thì chơi nhưng phải chú ý thân thể mình đó.”
Lôi Báo nói đầy ẩn ý khiến Mặc Vân Hiên da mặt vốn còn mỏng lập tức đỏ hồng lỗ tai, xấu hổ vò đầu cười, dựa lưng vào ghế.
“Ba này, ba nói gì vậy. Con trai ba còn thực đơn thuần có được không…”
“Đơn thuần?” Lôi Báo buông bút máy trong tay, cười như không cười mà ngẩng đầu lên. “Ta không phát hiện tiểu tử ngươi từ nhỏ đến lớn có chỗ nào mà đơn thuần đâu.”
“Ba ---”
Chọc cho con trai đỏ mặt, Lôi Báo ngửa đầu cười to vài tiếng, lúc sau hắn phất tay.
“Thôi thôi, dù sao chuyện bọn trẻ mấy đứa tụi con, ba không quản được mà cũng không muốn quản. Lần trước con nói con bé đó gia đình làm gì nhỉ?”
“Dạ buôn bán, ba cô ấy là một thương gia địa ốc khá có tiếng ở Mộ Thành.”
“Họ Nhạc đúng không?”
“Dạ.” Mặc Vân Hiên gật gật đầu, không rõ nguyên do nhìn về phía Lôi Báo.
Trước giờ cha hắn chẳng bao giờ hỏi tới việc riêng của con cái… sao lúc này lại tự dưng có hứng thú?
“Ba, sao đột nhiên hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì.” Lôi Báo câu môi cười, trầm mặc vài giây, lúc sau mở miệng nói: “Anh trai con thích con bé Sở Niệm đó có phải là bạn tốt của bạn gái con không?”
“… dạ, hai người là bạn học chơi chung từ bé.”
Trong mắt Lôi Báo hiện lên một tia âm hiểm, hắn nheo mắt nhìn con trai trong giây lát rồi nói.
“Có bạn chơi cùng từ bé cũng tốt, có thời gian thì hỏi cô ấy thử xem về Sở Niệm… rốt cuộc nghĩ gì về anh trai con.”
“Ba, ba… đây là…” Ba mình đột nhiên nói ra làm Mặc Vân Hiên có chút giật mình, chẳng lẽ là ông ấy đồng ý để Tô Lực thích Sở Niệm sao?
“Ba giờ cũng già rồi, có một số việc nếu ngăn cản không được, còn không bằng tìm cách giúp đỡ nó.”
Dáng vẻ của Tô Lực hôm cuối tuần thật sự làm cho Lôi Báo vô cùng thất vọng. Không phải là một con nhãi sao, làm gì mà ngày ngày uống say, còn không thì đi trực tới sáng?
Lôi Báo có chút hận sắt không thành thép, nhưng mà…sâu trong tâm can hắn vẫn đau lòng đứa con trai lớn của mình.
Người xưa nói rất đúng, hổ dữ không ăn thịt con. Huống chi Lôi Báo hắn cũng không phải là cọp dữ, nhưng mà cũng chỉ chưa được coi là ‘cha tốt’ mà thôi.
Cũng may đứa con này của hắn chỉ nói là hiểu… Lôi Báo dáng vẻ cao thâm nhìn Mặc Vân Hiên, sau đó vờ mệt mỏi mà phất tay.
“Cũng không còn sớm sủa gì nữa, con về nhà đi. Nói với mẹ con, tối ba có tiệc xã giao về trễ.”
Mặc Vân Hiên trầm mặc gật gật đầu, sau đó đứng lên, xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Ước chừng mười phút sau, Lôi Báo cũng từ đứng lên. Kéo cửa chớp xuống, đôi mắt vẫn không rời khỏi những người điều tra nội bộ đó.
Ngay từ ngày đầu tiên khi đội điều tra nội bộ bắt đầu, Lôi Báo vốn tâm tư kín đáo cũng đã phát hiện ra có điểm bất thường. Hơn nữa, cũng từ việc Tư Đồ Nam đã tự mình nhắc nhở gã, tạm thời không làm gì với công ty của Thương Sùng.
Mấy hôm nay gã cũng xem tin tức tài chính, mọi phong ba cất lên tại Empire đều không có kết quả. Không biết là do bản lĩnh kinh thương của Thương Sùng quá tốt, hay là do ICAC còn bị người lợi hại hơn đứng trong bóng tối giúp hắn.
Nhưng là cũng đúng là bởi vì chuyện này, Lôi Báo cảm thấy rõ ràng bối cảnh của Thương Sùng tựa hồ cũng không đơn giản giống Tư Đồ Nam cùng chính mình tưởng như vậy.
Dù rằng vẫn có thanh âm nhắc nhở Lôi Báo ở trong lòng bảo hắn phải dừng tay. Nhưng thể xác và tinh thần hắn đã sớm chìm đắm rồi, làm sao lại có thể để bản thân bỏ dở nữa chừng như vậy.
Hoặc là nhất cử thành công, vĩnh viễn không còn hậu hoạn. Hoặc là hoàn toàn thất bại, làm hắn viễn viễn không có cơ hội xoay người
Lôi Báo tự phụ tin tưởng, hắn làm việc sẽ vĩnh viễn thành công, không bao giờ thất bại!
Xem ảnh 1