*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em tự tin vậy sao?” Thương Sùng cong cong môi, nhướng mày bộ dáng mị hoặc khiến người đi đường muốn hét lên.
‘thình thịch…’ tim của Sở Niệm không tự chủ mà đập liên hoàn.
Cô không khoan nhượng nhướng mày ưỡn ngực nhìn Thương Sùng, có chút khoe khoang mà chu môi: “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem thực lực của em mà!”
“Thực lực…” Thương Sùng cố ý kéo dài âm cuối, ánh mắt đùa dai dường như thoáng dừng lại ở trước ngực Sở Niệm.
Nhìn gương mặt cô lại một lần đỏ rực lên, hắn thu mắt, buồn cười lại bất đắc dĩ gật đầu cười khẽ. “Vâng vâng, thực lực không thể đánh giá thấp được. Nhiều thế hệ Sở gia đuổi ma nhân cũng chỉ có mình em là truyền nhân đuổi ma vừa cổ linh tinh quái, da mặt lại dày như vậy thôi!”
Nếu là bình thường, Sở Niệm khẳng định sẽ lập tức phản bác Thương Sùng. Nhưng mà hiện tại…
“Hừ.” cô vờ nổi giận trợn mắt nhìn hắn, ngồi ngay ngắn, đại nhân ại lượng mở miệng nói: “Em không cùng anh so đo này nọ, dù sao em cũng có biện pháp có thể bảo vệ tốt chính mình.”
Thương Sùng cười gật gật đầu, cầm bàn tay nhỏ của Sở Niệm, an tĩnh lại.
Trong khoảng thời gian này Lôi Báo hẳn là khiến hắn bận rộn, Tư Đồ Nam cùng Tử Lam Sam tuy rằng vẫn luôn không có động tĩnh, nhưng là chỉ cần bọn họ không đem mục tiêu đặt ở trên người Sở Niệm là tốt rồi.
Quỷ hồn vặt vãnh này nọ, lần này coi như là cơ hội cho cô tự mình rèn luyện. Có bà nội cô che chở và dạy dỗ, hẳn là cũng không xảy ra chuyện gì.
Trước kia hắn từng muốn sẽ thay cô che chắn hết mọi sóng gió, nhưng sau mọi chuyện đã trải qua, Thương Sùng lần đầu tiên hy vọng rằng cô sẽ học được cách tự bảo hộ chính mình.
Không phải là hắn không quan tâm tới an nguy của cô, mà hắn muốn khi đối mặt với Tư Đồ Nam, Niệm Nhi của hắn phải mạnh mẽ hơn. Bọn họ ở ngoài sáng, Tư Đồ Nam ở trong tối, gã sẽ dùng hết sức mà giăng bẫy, nếu Sở Niệm lơ là sẽ bị sập bẫy ngay.
Quỷ sai phải không? Thương Sùng không chút kiêng dè mà liếc Bánh Trôi đang ghé đầu lên ghế vờ ngủ.
Trùng hợp bắt gặp ánh mắt của nó, Thương Sùng câu môi, cười không rõ nguyên do.
An tĩnh bên nhau, có khi lại sôi nổi tranh luận, Sở Niệm cùng Thương Sùng bên nhau suốt ba tiếng khiến Bánh Trôi rốt cuộc chịu đựng không được.
Nhân loại thật đúng là phiền toái quá đi! Nói nói nói, nói cả ngày trời, nói cái gì mà nói lâu dữ vậy!
Vật lộn giãy dụa nhảy khỏi ghế, Bánh Trôi không quan tâm tới ánh mắt hình viên đạn của Thương Sùng mà khẽ cắn ống quần Sở Niệm, hy vọng nữ nhân này biết là đã đến lúc về nhà!
Sở Niệm đương nhiên là không không muốn rời xa Thương Sùng, nhưng cô làm sao thì Bánh Trôi cũng không chịu nhả ra.
Không phải nói là cún con mềm mại như bông sao, về sau ai mà khen con chó trắng đáng yêu thì Sở Niệm nhất định sẽ phải phản bác lại!
Quá mất mặt…
“Cũng không còn sớm nữa, em về nhà nghỉ đi.” Thương Sùng thay cô giải vây, đứng lên nhìn Bánh Trôi còn đang nhe răng gầm gừ với hắn nà trừng mắt. Gia hỏa không cốt khí kia thấy vậy liền ẳng lên rồi rúc vào bên chân Sở Niệm
Ánh mắt Sở Niệm đầy mất mát, cô lẩm bẩm không muốn rời đi nhưng lại sợ Thương Sùng bị mệt.
Vô cùng khó khăn mà gật đầu, cô mới vừa hôn lên má Thương Sùng thì đã bị Bánh Trôi kéo đi mất.
Người ta là chủ dắt chó, nhưng Sở Niệm thì hay hơn, bị chó dắt đi.
Nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ biến mất trong bóng đêm, Thương Sùng xoay người biến mất.
Xem ảnh 1