*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có chút xấu hổ cười gượng với Sở Niệm, Thương Sùng cắn một miếng táo, trong lòng thoải mái cực kỳ.
Thật ngọt…
Cảm giác ngọt ngào tới tận tâm can này làm hắn không nhịn được mà cong môi cười. Thương Sùng khẽ nheo mắt, thành thật nhìn Sở Niệm nói:
“Không nghĩ tới có thể cảm nhận cảm giác vợ hiền ở em nhé, nha đầu—đột nhiên anh cảm thấy anh vô cùng hạnh phúc.”
Sở Niệm liếc hắn một cái, vợ hiền? hắn đây là đang quanh co lòng vòng chê cô trước đây không dịu dàng sao?
Người bệnh là to nhất, mới vào viện chưa tới nửa ngày, người đàn ông này lá gan đã to ra không ít.
Tức giận cầm lấy quả táo, Sở Niệm trề môi, nghe có chút âm dương quái khí.
“Anh thấy hạnh phúc là tốt rồi, hiện tại anh là người bệnh, anh nói cái gì thì là cái đó đi.”
“Tốt như vậy?” Thương Sùng tỏ vẻ có chút thụ sủng nhược kinh.
“Đương nhiên.” Sở Niệm cầm lấy con dao gọt trái cây, lưỡi dao lạnh băng phản xạ ánh sáng lên mắt cô.MeoMup “Người bị thương lớn nhất, Thương Sùng, thầy giáo anh trước đây không dạy anh sao?”
Nếu đặt ở ngày thường, hắn sẽ hiểu ẩn ý của cô. Nhưng mà, vừa được cô gọt táo cho xong… Thương Sùng hiện tại ngoài cảm thấy ngọt ngào thì chỉ có thể ngây ngô cười.
Sở Niệm cạn lời, quyết định tạm thời làm lơ Thương Sùng.
Nói thật như vậy cảm giác thật sự còn tốt, không cần quá nhiều giao lưu, cô cũng không có cảm thấy có cái gì xấu hổ cùng Thương Sùng.
Nhớ tới thời gian trướn mình đóng cửa ở trong nhà, Sở Niệm cảm thấy hắn hẳn còn sốt ruột hơn mình khi thấy hắn bị thương nhiều.
Bà nội, con thật hạnh phúc, cám ơn bà đã làm tất cả mọi thứ vì con.
Thương Sùng hạnh phúc một lúc mới nhận ra biểu tình khác thường của Sở Niệm. Hắn có chút khó hiểu mà nhíu mày, đưa tay lên quơ quơ trước mặt cô.
“Nha đầu, em đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là em đột nhiên nghĩ tới bà nội, bà nói còn một phong thư để lại cho em đó! Em cảm thấy…” Sở Niệm cong môi, ngẩng đầu lên. “Hiện tại chắc đã đến lúc lấy ra đọc.”
Ngồi ở trên giường bệnh Thương Sùng hơi hơi sửng sốt, chần chờ vài giây lúc sau mới đưa tầm mắt dời đi, gật gật đầu.
Hắn biết Sở Niệm ban nãy nói không phải là trưng cầu ý kiế mình… việc phải tới thì vẫn phải tới thôi.
“Thương Sùng, anh làm sao vậy?” Cảm xúc Thương Sùng bỗng nhiên chuyển biến làm Sở Niệm cảm giác có chút kỳ quái, hắn chỉ là bị thương bàn tay mà thôi, thuốc chắc không ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn chứ?
Thương Sùng rũ mắt lắc lắc đầu, màu trắng của giường gối thật đúng là làm người cảm thấy thê lương.
“Anh chỉ là đột nhiên nghĩ tới một chút sự tình mà thôi, nha đầu hiện tại giống như em cũng không quan tâm sống chết của Tư Đồ Nam.”
“Không phải không quan tâm, chỉ là không cần nghĩ cũng biết kết quả.” Sở Niệm có chút buồn cười mà nhìn hắn. “Thương Sùng, ban nãy anh thay đổi cảm xúc chỉ vì vậy sao?”
“…Ừ.”
“Đồ ngốc.” Sở Niệm cười ôn nhu, ngồi xuống bên người hắn.
Chủ động đem cánh tay hắn vòng qua người mình, cô dựa vào vai Thương Sùng, thập phần nghiêm túc mở miệng nói:
“Nếu không có chuyện đêm qua, em thừa nhận em hận không thể để cho Tư Đồ Nam chạy thoát. Nhưng chính vì trải qua chuyện đêm qua, em mới phát hiện so với sinh tử của gã, em trong lòng chỉ để ý tới an nguy của anh mà thôi.”
Xem ảnh 1