*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuyến cáo: Chap này hơi bị dư đường ^^ anh chị em đọc xong nhớ chuẩn bị sẵn nước uống nha
“không có, Thanh Tang không động thủ với em.” Sở Niệm không nhịn được, hai mắt đỏ hoe, ôm lấy cánh tay Thương Sùng hỏi: “Anh… không bị thương chứ?”
Thương Sùng lắc đầu, cho rằng Sở Niệm phản ứng như vậy chỉ vì lo lắng cho mình.
Đưa mắt nhìn ra ngoài trời đã sáng, Thương Sùng thở dài, xin lỗi mà cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Sở Niệm.
“Nha đầu thực xin lỗi, vốn dĩ hôm nay…”
Sở Niệm cắt ngang lời Thương Sùng, hít một hơi thật sâu. “Thời gian sau này còn nhiều, chỉ cần anh ở bên em, mọi thứ đều không sao cả.”
“Thương Sùng, anh sẽ không rời xa em, đúng không?” Cố nén chua xót trong lòng, Sở Niệm ngẩng đầu nhìn về phía Thương Sùng.
“Đương nhiên sẽ không.” Thương Sùng hôn lên môi cô. “Phải mất bao nhiêu công sức mới có thể bên em, nha đầu ngốc, anh làm sao có thể rời em đi được.”
Xem ảnh 1
…
Vốn dĩ định có một đêm lãng mạn, sau cùng lại bị thay đổi. Thương Sùng bất đắc dĩ, giữa trưa trả phòng khách sạn cùng Sở Niệm rời đi.
Trên đường về nhà cả hai đều có chút mệt mỏi. Sở Niệm ngồi trên ghế phụ liếc nhìn Thương Sùng, do dự rồi mở miệng nói:
“Chút nữa mình đi siêu thị đi? Mua một ít đồ ăn vặt, thuận tiện… mua chút rau dưa này nọ nữa.”
Thương Sùng kinh ngạc, nghiêng đầu liếc Sở Niệm, đưa tay lên môi mân mê có chút trêu chọc. “Mua đồ ăn vặt thì anh hiểu, nhưng mua rau dưa… nha đầu, em tính làm cơm cho anh ăn sao?”
“Ừ.” Sở Niệm nghiêm túc gật đầu. Cô đã ở bên Thương Sùng lâu như vậy, nhưng mà số lần cô chiếu cố hắn thật sự ít tới đáng thương.
Dường như nghĩ ra cái gì, cô bỗng quay đầu sang nhìn hắn, cười hơi mất tự nhiên, trong đôi mắt long lanh dường như chứa đựng quá nhiều loại cảm xúc phức tạp.
“Thương Sùng, mai mình đi mua nhẫn cưới nhé? Anh có thích gì kh ông? Hay là… có hy vọng em làm gì cho anh không?”
Thương Sùng kinh ngạc, cau nhẹ chân mày, hắn nhìn kỹ thấy Sở Niệm cũng không có gì khác thường, hắn hơi trầm tư suy nghĩ.
“Hy vọng em làm cho anh thì không có, còn thích gì sao…” Thương Sùng liếc Sở Niệm, cười. “Trừ em ra, thật đúng là không có gì khác.”
“Đừng nháo…” Sở Niệm bất đắc dĩ mà khẽ cười một tiếng, trả lời như vậy thật đúng là làm cho cô không biết nên vui hay buồn.
“Anh không nháo.”
Thương Sùng giơ tay cầm bàn tay Sở Niệm, dù hắn đang lái xe, nhưng biểu tình trên mặt hắn lại cực kỳ nghiêm túc. “Từ trước kia đến bây giờ, mọi hỉ nộ ái ố của anh cũng chỉ vì em. Em thích cái gì, anh cũng sẽ thích. Em không thích làm cái gì, anh sẽ tận lực giúp em xử lý tốt. Anh yêu em lâu như vậy, trừ em ra, dù bất cứ ai bất cứ thứ gì anh cũng sẽ không để ý.”
Em là Trời của anh. Đồng thời, cũng chính là động lực duy nhất giúp anh mãi kiên trì.
Nếu như trước kia, cô sẽ cho rằng Thương Sùng cố ý nói để cô vui. Nhưng hiện tại… Sở niệm không nhịn nổi mà đỏ hoe hai mắt, trong lòng vô cùng khổ sở. Cô nắm chặt bàn tay hắn, quay đầu sang một bên.
Cố giữ cho giọng mình không run rẩy, Sở Niệm nói: “Tháng sau em phải gả cho anh rồi, sau này… anh không còn phải cô đơn một mình nữa.”
“Ừ.”Thương Sùng cong môi cười, sung sướng gật đầu.
Người ta nói, khi quá hạnh phúc thì lý trí sẽ bị mất hết. Thương Sùng lúc này chính là như thế. Tâm nguyện đạt thành nên bất tri bất giác xem nhẹ rất nhiều chuyện.
Như những cặp vợ chồng chân chính, Sở Niệm kéo cánh tay Thương Sùng ở siêu thị chọn lựa các loại nguyên liệu nấu ăn.
Bọn họ đẩy xe hàng vừa nói vừa cười, lấy một đống đồ ăn vặt, trái cây rau dưa, thậm chí còn có một ít thịt cá mà bình thường không mua tới.
Tuy không biết mình có thể ăn được bao nhiêu, nhưng chỉ cần là Sở Niệm muốn, Thương Sùng hắn đều sẽ vô điều kiện thỏa mãn nàng.
Hạnh phúc kỳ thật chính là đơn giản như vậy, có nàng, có gia đình, hết thảy cũng là đủ rồi!
Đỗ xe trước cửa, gọi điện kêu Cẩm Mặc và Hoa Lệ mở cửa mang đồ xuống. Bốn người cùng cười nói. Dù rằng hôm nay không phải là ngày lễ hội gì, nhưng trong nhà vẫn náo nhiệt vô cùng.
Sở Niệm nói tối nay cô và Hoa Lệ phụ trách nấu cơm, Thương Sùng bị ra lệnh ra ngồi ở sô pha lắc đầu cười khẽ. Cuối cùng hắn chỉ có thể thỏa hiệp, mở TV cùng Cẩm Mặc ngồi đần ra xem.
“Chủ nhân, người không sợ hôn thê của người sẽ thiêu rụi nhà bếp chứ?” Cẩm Mặc ngồi kế bên có chút trêu chọc nhìn Thương Sùng. Trong phòng bếp truyền tới đủ mọi âm thanh náo nhiệt.
“Nhà bếp thôi mà, chỉ cần cô ấy vui, cháy cái này thì chuẩn bị cái bếp khác thôi.” Thương Sùng dựa trên sô pha, nhẹ nhàng bâng quơ đáp khiến người người đố kỵ.
Chiều chuộng tới tận trời như vậy có lẽ cũng chỉ có mình Thương Sùng có thể làm được. Cẩm Mặc khẽ cười, lắc đầu. có thể khiến cho nam nhân thần phục tới vậy, Sở Niệm à, rốt cuộc là cô có vận khí lớn tới đâu không biết!
Nhịn không được, nhích về phía bên cạnh Thương Sùng, Cẩm Mặc ra vẻ đứng đắn hỏi: “Chủ nhân, người sẽ không sợ đem Sở Niệm chiều hư?”
Thương Sùng nhướng mày, trong giọng nói tràn đầy khí phách nghiêm túc. “Chiều hư thì sao chứ?? Nàng là nữ nhân của ta, nàng muốn, ta đều sẽ cho nàng.”
“Chậc chậc chậc… Chủ nhân, người thay đổi.”
Cẩm Mặc trêu chọc làm ý cười bên môi Thương Sùng chậm rãi phóng đại, nghiêng đầu nhìn cửa phòng bếp đóng chặt, hắn gật gật đầu, cả trái tim đều mềm nhũn.
Dùng điều khiển từ xa chỉnh tiếng TV to lên, Thương Sùng lấy ra một chiếc thẻ đen trong ví, đặt trên bàn trà, nói: “Ngày mai ngươi đi ra trung tâm thương mại Silver, Sở Niệm từng nói cô ấy thích nhẫn kim cương hiệu D&R.”
Cẩm Mặc kinh ngạc chớp mắt, cầm lấy thẻ ngân hàng, nhìn về phía Thương Sùng. “Chủ nhân, ý người là…”
Thương Sùng gật đầu. “Coi như là đưa cho nàng lễ vật đính hôn, ta nói rồi chỉ cần là đồ vật nàng thích, ta đều sẽ đưa cho nàng vô điều kiện.”
Sở Niệm từng đề cập tới nhẫn cưới D&R mỗi món đều có một hoa văn điểm xuyết độc nhất vô nhị. Cô từng nói, như vậy mới cảm giác được kim cương quý báu, và cũng chỉ có chiếc nhẫn như vậy mới có thể thành tín vật của hai người trao cả cuộc đời cho nhau.
Khi đó chính mình không dám cho nàng lễ vật như vậy, nhưng hiện tại --- hắn có thể.
Ngón tay thon dài nhẹ gõ tay vịn theo tiết tấu, Thương Sùng liếc Cẩm mặc.
“Sáng mai, an bài họp báo ở Empire, ta muốn tuyên bố hôn kỳ của ta và Sở Niệm.”
Cẩm Mặc sửng sốt, có chút không lý giải được hành vi này của Thương Sùng.
“Chủ nhân ngài không phải vẫn luôn đều không thích lộ diện trước mặt người khác sao? An bài vậy, có phải… có chút phô trương không?”