Hắn an ủi cô, dùng tay vỗ sau lưng Sở Niệm, thanh âm trầm thấp làm người ta thấy rõ sự đau lòng. “Em đừng lo lắng, chuyện của Vương Lượng thì anh sẽ kêu Cẩm Mặc và Hoa Lệ chiếu cố, phía cảnh sát thì anh cũng sẽ lo liệu cho em.”
“Nhưng mà Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ đều là phàm nhân bắt bọn họ làm chuyện như vậy có phải quá mạo hiểm hay không?” Sở Niệm nhăn chặt mày, ngẩng đầu nhìn Thương Sùng. “Hơn nữa cục cảnh sát bên kia, anh có quen ai sao? Bọn họ sẽ đồng ý tạm thời không truy cứu vụ trường học sao?”
“Được, tin tưởng anh.” Thương Sùng ngẩng đầu nhìn sắc trời đã hửng lên bên ngoài cửa sổ.
“Tối mai trước khi đi, anh sẽ đặt kết giới trong nhà. Em yên tâm, Vương Lượng sẽ không sao. Cẩm Mặc và Hoa Lệ cũng vậy.”
……
8 giờ tối hôm sau, Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ từ bên ngoài vội vàng chạy về liền canh giữ ở bên người Vương Lượng.
Bởi vì Vương Lượng bị Sở Niệm hạ hôn mê chú, cho nên chưa tới mười ngày nửa tháng, hắn vẫn thể chưa tỉnh lại.
Một phần giúp hắn tĩnh dưỡng thân thể, phần khác là để xóa bớt ký ức của hắn.
Không ngừng dặn dò bọn họ phải chú ý an toàn, Sở Niệm lo lắng sốt ruột mới bị Thương Sùng túm ra khỏi cửa.
Lúc trước trong tài liệu có ghi địa chỉ trường học, nên Thương Sùng lái xe rất nhanh đã tới cửa. Trường hiện đang trong kỳ nghỉ đông nên trừ bảo vệ trực ban, còn lại trong trường không có ai, cả trường tối đen không bóng đèn.
Hai người nhìn nhau rồi thoắt cái trèo vào.
Ngay lập tức, cả hai ngửi thấy một trận gió mang theo mùi tanh tưởi ập vào. Sở Niệm cau mày, theo bản năng nắm chặt hàng ma bổng.
Trường học này thật quá rộng, nếu không phải họ đã chuẩn bị trước, xem trước bản đồ thì chắc tìm đến cả nửa tiếng cũng không tìm ra núi giả trong rừng cây.
Ban đêm mùa đông vốn dĩ rất lạnh, lại còn vào rạng sáng tháng giêng, vậy mà pháo hoa bên ngoài không thể lọt một ánh sáng cũng như âm thanh vào. Ngước đầu lên cũng không thấy cả ánh trăng sao.
Từng hàng cây tùng già cỗi khô khốc, với đủ hình thái quỷ dị sừng sững hai bên, xung quanh ngoài tiếng bước chân dẫm lên lá khô thì không còn một âm thanh nào khác. Đuổi ma nhân trời sinh có Âm Dương Nhãn, cho nên Sở Niệm cùng Thương Sùng đều có thấy thấp thoáng bóng quỷ trong rừng cây.
Nếu là trước đây khẳng định cô sẽ đuổi theo, nhưng lúc này… Sở Niệm biết họ có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Tô Nga xem như đã giúp họ một việc lớn, không chỉ truy ra người đem hết ảnh chụp đưa đến đồn cảnh sát, mà còn gửi cả địa điểm chôn cất những xác chết trẻ con đó.
Sở Niệm dù không biết Thương Sùng làm sao lấy được thông tin, nhưng không thể không thừa nhận là nhờ những thứ này làm cho mọi việc tiện hơn rất nhiều.
Phía trước hắc khí càng lúc càng đậm, một cây liễu khổng lồ dần xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Tục ngữ nói rất đúng, cây liễu dưỡng quỷ. Những nữ sinh đó đem trẻ con chôn ở đây thật đúng là tìm chết.
Sở Niệm vừa định hỏi Thương Sùng kế tiếp muốn làm gì thì một tiếng quạ chói tai kêu lên bên trên bọn họ.
“Xem ra, chúng ta đã bị phát hiện.” Thương Sùng lạnh lùng nói, quay sang nhìn Sở Niệm.
“Nếu giờ em muốn đi thì còn kịp!”
Sở Niệm hừ lạnh. “Anh đang đi dạo chơi hay sao hả? Đi đâu? Em còn đang muốn coi Bách Quỷ Dạ Hành là như thế nào?!”