*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng chính là lần đầu tiên hắn cùng cô nghiêm túc ngồi nói về mọi chuyện, nhưng ngay khi nói tới Tô Lực, Sở Niệm vẫn tỏ ra lo lắng.
Thương Sùng biết suy nghĩ này của hắn có bao nhiêu buồn cười, rốt cuộc hắn cũng không phải là chàng trai hơn hai mươi mà lại vẫn xúc động đến vậy.
Tô Lực xuất hiện vốn dĩ chính là một cái ngoài ý muốn, ngàn năm trước bọn họ ba người đã như vậy, chẳng lẽ đến bây giờ còn muốn tiếp tục sao?
Chiếc cốc trong tay vì hắn dùng sức quá mạnh mà vỡ tan thành từng mảnh nhỏ ghim vào tay hắn… vết thương nhanh chóng khép lại.
Có lẽ do nhớ lại những khổ sở từ ngàn năm trước, đôi mắt Thương Sùng trong giây lát hóa đ ỏ.
Sát khí quỷ dị nhanh chóng tỏa ra từ người hắn, những đường cong đen đúa như những con rắn ngoằn ngoèo bò lên tường trong giây lát phủ đầy mặt hắn.
Cẩm Mặc biết đây chính là bộ dáng của Thương Sùng khi hắn không chịu khống chế, có lẽ cũng chỉ có như vậy mới có thể làm chủ nhân hắn trong lòng dễ chịu một ít.
Quỳ một gối ở trên mặt đất, Cẩm Mặc nhăn chặt ấn đường, lặng yên không nói một lời.
Mọi mâu thuẫn thực ra đều quanh quanh Tô Lực, phải chăng chỉ cần không có nam nhân này thì chủ nhân và Sở Niệm có thể quay lại quan hệ như trước đây?
Khúc mắc thật ra là một thứ thật kỳ diệu, một khi đã bám rễ vào trái tim người ta rồi thì muốn trừ bỏ cũng không đơn giản như vậy.
Có lẽ Thương Sùng cùng Sở Niệm cũng không biết, chính là một cơ hội này thôi đã triệt để trở thành ngòi nổ cho mọi chuyện của bọn họ sau này.
Dưới lầu còn đánh nhau dị thường kịch liệt, trên lầu lại âm trầm làm người sợ hãi.
Hai loại cảm xúc cực đoan tại đây tùy ý lan tràn trên chung từ, từ xa nhìn lại thật giống như một đám mây đen bao trùm phía trên tiểu khu.
Sau khi xử lý xong xuôi mọi việc ở trường, Sở Niệm nói vài lời với Nhạc Du.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn dần về phía tây, cô biết… lúc này cô nên về nhà.
Nhìn theo chiếc xe của Nhạc Du xa dần, cô xoay người đi tới bên đường. Vừa định đưa tay gọi taxi, một chiếc Audi trắng đã ngừng lại trước mặt cô.
Dáng người quen thuộc mở cửa xe bước xuống. Tô Lực đã lâu không gặp thình lình xuất hiện trước mặt Sở Niệm.
Hắn vẫn y như trong trí nhớ của cô, bộ cảnh phục đầy soái khí làm người khác nhìn thấy luôn cảm thấy sáng ngời.
Người con gái mình ngày đêm mơ tưởng đứng trước mặt, Tô Lực khẽ cười, nụ cười làm say đắm lòng người.
“Sở Niệm, đã lâu không gặp.”
Sở Niệm không biết Tô Lực vì sao lại xuất hiện ở đây vào lúc này, tuy nhiên cô vẫn cong môi cười lại, nụ cười không xa lạ cũng không thân cận.
“Đúng là đã lâu không gặp, Tô Lực, anh khỏe không?”
“Vẫn vậy thôi, không tồi không tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Niệm hơi hơi rũ mắt, sau đó nói: “Anh là tới nơi này làm việc sao? Nếu anh có việc vậy em đi trước.”
“Không phải làm việc, anh là tới tìm em.” Tô Lực cản đường Sở Niệm, hắn cảm thấy nếu mình cứ lùi bước lại, thì quan hệ giữa hắn và Sở Niệm… mãi mãi sẽ chỉ có thể như vậy.
Xem ảnh 1
Trên mặt cô vẫn luôn duy trì nụ cười xã giao chính là điều khiến Tô Lực đau lòng nhất. Mấy tháng không gặp, gặp nhau cô cũng chỉ như xã giao với một người xa lạ mà thôi.
Hắn hạ quyết tâm không muốn để cô lại rời mình đi thêm lần nào nữa, Tô Lực lấy hết dũng khí của mình ra để nói chuyện.
Hắn thẳng thắn là Sở Niệm kinh ngạc. cô giật mình mở to mắt nhìn Tô Lực rồi dần bình tĩnh lại.
Nghiêng người né đi ánh mắt nóng rực của hắn, Sở Niệm cau mày, không muốn lúc này lại xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Ngữ khí cô bình đạm, thậm chí làm cho Tô Lực cảm thấy lạnh nhạt. Vẫn là ngữ điệu mềm mỏng, nhưng không khí đã trở nên xấu hổ hơn rất nhiều.
“Thực xin lỗi Tô Lực, em hiện tại đã có bạn trai.” Buổi sáng chính mình mới cùng Thương Sùng cãi nhau và chia tay tới giờ, Sở Niệm tuy rằng không biết nguyên nhân, cũng không nghĩ ở ngay lúc này lại tạo thêm vấn đề cho mối quan hệ giữa hai người.
Nàng thập phần quý trọng phần tình cảm giữa chính mình cùng Thương Sùng, hơn nửa năm qua cho dù có giận dỗi… Sở Niệm cũng chưa từng nghĩ tới phải rời khỏi hắn.
Lời cự tuyệt thẳng thắn tựa như một bàn tay vô hình to lớn, tàn nhẫn tát thẳng lên mặt của Tô Lực.
Trong mắt hắn là những vụn vỡ, tan thành từng mảnh nhỏ…khiến hắn đau đớn tới mức nắm chặt bàn tay.
Tô Lực rất muốn hỏi Sở Niệm, hắn phải chăng vĩnh viễn đều không có cơ hội, hắn cũng rất muốn hỏi cô, rằng bản thân hắn... chẳng lẽ trước nay đều không bước được bước nào vào trong lòng cô sao?
Cố gắng làm cho mình nhìn có vẻ bình tĩnh hơn, Tô Lực đau khổ nhướng khóe môi, ánh mắt từ đầu chí cuối đều chỉ đặt trên người Sở Niệm.
Bên đường có bao bóng người qua lại, đủ mọi màu sắc trên đường, nhưng lúc này trong thế giới của Tô Lực chỉ còn sắc màu tái nhợt.
“Sở Niệm, em… trong lòng em trước giờ chưa từng có anh sao?” đã tới nước này rồi, hắn vẫn không muốn buông tay đúng không? Cũng chính là bởi vì như vậy, cho nên dù bị nàng cự tuyệt không biết bao nhiêu lần, chính mình vẫn là không muốn hết hy vọng đúng không?
Sở Niệm cắn cắn môi, kỳ thật cô chưa từng nghĩ tới quan hệ giữa mình và Tô Lực sẽ diễn biến thành như vậy.
Cô không hiểu vì sao giữa nam nữ với nhau chỉ có thể có tình yêu. Giống như Vương Lượng, không có việc gì kể thì đi đánh nhau như vậy không tốt hay sao?
Nhớ tới chính mình cũng có một tuần không gặp qua Vương Lượng, Sở Niệm xoay chuyển đôi mắt, cân nhắc trong chốc lát có nên gọi điện thoại cho hắn không.
Uầy, lại nghĩ sai rồi.
Sở Niệm không tiếng động mà thở dài, quả nhiên việc tới thì có tránh cũng không tránh thoát được.
Quay đầu nhìn Tô Lực, cô do do dự trong chốc lát, thập phần nghiêm túc mở miệng nói: “Tô Lực, có lẽ là em có làm gì đó khiến anh hiểu lầm. Bằng hữu, tri kỷ, nhưng vĩnh viễn cũng không phải là tình nhân.”
“Sở Niệm em trước nay đều không phải một cô nương thích chơi trò mập mờ, thích chính là thích, không thích cũng không có biện pháp thay đổi. Từ lúc bắt đầu anh đã là bạn của em, dù chuyện thế nào, em vẫn luôn cảm ơn anh trước đây luôn bất kể hậu quả trợ giúp em.”
Mệnh trung gặp quý nhân, hôm nay hiệu trưởng khiến cho Sở Niệm cảm nhận được loại cảm giác này.
Trước kia có thể là chính mình sống quá mức cô đơn, cho nên trừ bỏ bà nội ra, Sở Niệm chưa từng thấy ai chịu trả giá vì mình.
Sợ bị để ý, sợ để ý người khác. Ý thức tự bảo hộ mình vô cùng mãnh liệt, có đôi khi xác thật có thể che mắt người ta.
Nhưng trải qua nhiều việc như vậy, cô có muốn giả ngốc cũng không được nữa.
Thay vì khiến cho Tô Lực lãng phí thời gian cho mình, Sở Niệm cảm thấy hắn thật thích hợp với người con gái tốt hơn.
Không ngụy trang trốn tránh như trước, lúc này Sở Niệm thản nhiên lại làm Tô Lực cảm thấy có điểm tàn nhẫn.
Trên mặt nàng còn nhàn nhạt tươi cười, bởi vì nam nhân kia, cho nên Tô Lực vẫn thấy trong mắt cô lóe lên hạnh phúc.
“Thương Sùng đối với em rất tốt. Người quyết định ở bên nhau cũng là em. Có lẽ anh còn nhớ chuyện ở ngày thành lập trường năm ngoái. Nhưng Tô Lực… cho dù không có những việc đó, em…” Em cũng không thích anh.