*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Minh Vương nhướng mày, thật là Thương Sùng chẳng sợ hãi gì, cứ nói huỵch toẹt ra vậy. “Ngươi có tin hay không, ta không biết. Nhưng mà, nếu ta nói ta thật là tới giải sầu thì sao?”
“Ta chỉ có thể sai thủ hạ xuống địa phủ mở cửa thôi.”
Mấy ngàn năm trước, lão Minh Vương khi lâm chung đã để lại chức vị Minh Vương cho con mình. Tuổi còn trẻ mà nắm giữ cương vị này khiến cho những trưởng lão tại địa phủ không phục.
Từ thể hiện tới dã tâm ngầm, rồi mưu phản… khi đó địa phủ loạn chẳng kém gì nhân gian.
Thương Sùng cũng gặp Minh Vương tại thời điểm ấy, thậm chí qua một ngàn năm đã biết rõ được thủ đoạn chân chính đằng sau khuôn mặt ôn nhuận của hắn.
Thực lực của hắn không cần bàn cãi, nhưng mà… tâm tư quá sâu và giảo hoạt.
Hắn tự nhận bản thân là Minh Vương không phải người cùng một chí hướng. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, dường như Minh Vương tới nhân gian hình như… quá nhiều!
Từ lúc đầu giả vờ mất tích, cho đến khi trước cho Thanh Tang mang tin tức đến cho bọn hắn… đủ mọi hành động, Thương Sùng không cho rằng chỉ là trùng hợp hoặc hảo tâm gì.
Uy hiếp trong mắt người khác có lẽ cũng chỉ là hù dọa, nhưng Minh Vương hiểu rõ, Hạn Bạt là kẻ mềm cứng đều không ăn.
Thôi thì… mục đích chính của hắn cũng không phải là muốn trở mặt cùng Hạn Bạt mà, không phải sao?!
Ra vẻ mất hứng, nhún vai. Minh Vương nhìn nhìn Thương Sùng, lạnh lùng cười. “Chỉ là cùng tướng quân đùa một chút mà thôi, nói vậy thật là tổn thương ta mà. Thôi thôi, ta vẫn là nên quay về địa phủ thôi. Ở nhân gian chơi không vui, tướng quân ngươi càng không có thú vị gì hết.”
Cũng không đợi Thương Sùng nói thêm cái gì, Minh Vương nhắm hai mắt thân thể này lại. Sau một phút khi linh hồn hắn rút khỏi, người đàn ông bắt đầu run rẩy rồi té xỉu.
Mặt không đổi sắc lách qua người ông ta, Thương Sùng quay trở lại chỗ ngồi, vừa lúc máy bay bắt đầu hạ cánh.
Xem ảnh 1
Thành phố X, Tư Đồ Nam, 7:40PM
Bởi vì đã biết vị trí cụ thể của Tư Đồ Nam nên Thương Sùng đề nghị hôm nay ở lại khách sạn nghỉ ngơi một đêm đã, để khôi phục sức khỏe ứng phó cho cuộc chiến ngày hôm sau. Sở Niệm đồng ý, hai người lái xe vào nội thành tìm khách sạn.
Trước quầy lễ tân, Thương Sùng lấy chứng minh thư ra, nhẹ nhàng đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên lễ tân nói: “Vui lòng lấy một phòng hai người cho một đêm.”
“Dạ, cảm phiền anh chờ một lát.”
Trước mặt người nam nhân vừa lịch thiệp vừa anh tuấn này, cô nàng tiếp tân nhìn Sở Niệm, rồi mới mềm mại trả lời khiến mọi người nổi da gà.
Tình cảnh này làm Sở Niệm đứng ở một bên mím môi, người đàn ông của cô lại giở trò đào hoa.
Nhỏ mọn trả thù, cô huých cùi chỏ vào ngực hắn, cô hạ thấp giọng, nhìn hắn coi thường.
“Em nhớ rõ đâu có nói sẽ ở cùng phòng với anh, em đâu có sợ tối, có thể ở một mình.”
Nói chuyện hờn mát như vậy khiến Thương Sùng cong khóe môi, hắn ôm vai Sở Niệm, ái muội nói khẽ bên tai cô: “Một phòng hai giường, em không sợ tối, chẳng lẽ cho rằng anh sẽ gây rối sao?”
“…” Mình gây rối với nàng? Giỡn kiểu gì đây?
Sở Niệm vì câu nói của đại cao thủ da dày mà xanh lè, cạn lời né qua một bên, mình không cần bị ‘chỉ số thông minh’ của hắn ảnh hưởng.
Cũng may là tình thú của mỗi đôi mỗi khác, nên nữ tiếp tân vốn đã gặp nhiều không cảm thấy có gì kỳ quái.
Lấy thẻ phòng xong 2 người đi vào thang máy.
Đêm đầu tiên ở chung tại Thành phố X
Chính thức bắt đầu…