*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 268
Không Sợ Bị Trời Phạt Sao?
Theo đạo lý mà nói thì Tử Lam Sam cũng coi như là một nữ tử si tình, bởi vì xuất thân bi hàn, trở thành cô nương ở thanh lâu nhưng chỉ bán nghệ, không bán thân.
Nhan sắc dù ở thời ấy hay so với hiện tại đều coi như là nhất đẳng mỹ nhân. Cô ả có nhan sắc kiều mị của nữ tử thời cổ đại, cũng mang sự cố chấp và to gan của nữ tử hiện đại.
Vừa thông minh vừa khéo đưa đẩy, ở thanh lâu ngoài vẻ đẹp bên ngoài thì cần phải có thêm bản lĩnh. Chỉ tiếc, dù là nữ tử thế nào thì chung quy đều không thoát khỏi chữ tình.
Giống như Đỗ Thập Nương bị lừa hết của cải, gã đàn ông luôn miệng nói yêu đương tới sông cạn đá mòn nhưng xoay lưng thì vứt bỏ người phụ nữ. Không có tình yêu, đến cuối cùng chỉ còn con đường trầm mình dưới đáy hồ tự vẫn.
Nếu là người khác, ở trước khi chết khẳng định đều sẽ tê tâm liệt phế, tự oán trách biết vậy chẳng làm. Nhưng Tử Lam Sam này lại cố tình đổi họ mình thành họ của gã nam nhân khốn khiếp kia.
Lấy họ của ta, lấy tên của ngươi. Rõ ràng là kết dây tơ hồng làm người ta hâm mộ, nhưng với cô ta lại thành một tư vị khác.
Mấy trăm năm, không ai có thể minh bạch cô ta làm như vậy là vì sao. Cũng như không ai muốn hỏi cô ta xem làm như vậy mục đích sau cùng là gì?
…
Nhàn nhạt mà liếc một nam một nữ ngồi trên ghế phía trên, Tử Lam Sam không tiếng động mà hừ lạnh một tiếng, không mặn không nhạt mà nhìn Ngôn Thanh Chi nói: “Không có trận thế lớn như vậy, ngươi cùng khách nhân của ngươi làm sao biết đến sự tồn tại của ta?”
“Tính tình của ngươi thật đúng là giống như trước đây.” Ngôn Thanh Chi lạnh lùng mà trề môi. “Nếu mục đích của ngươi là vì tới uống rượu mừng, như vậy…… Ngôn mỗ tự nhiên là hoan nghênh.”
“Nếu không thì sao?” [Meo_mup][Ga’c.sa’ch.com][Facebook: Meomup153]
“Nếu không thì Ngôn mỗ đây sẽ không để cho ngươi làm xằng làm bậy.”
Ngôn Thanh Chi phất tay, trong nháy mắt trong đại sảnh đuốc đèn lại lần nữa sáng lên. Sắc lửa mờ nhạt xua tan cảm giác âm lãnh trong mắt người, tuy nhiên một đám ‘bá tánh’ náo nhiệt vừa rồi cũng đã biến mất.
Tùy ý giơ tay sửa sửa vạt áo trên người, hai mắt Ngôn Thanh Chi bắt đầu biến lục. Khuôn mặt tuy rằng như cũ bình tĩnh bất động thanh sắc, nhưng khí thế cũng rõ ràng cùng phía trước bất đồng.
Ngước mắt nhàn nhạt mà nhìn Tử Lam Sam, Ngôn Thanh Chi không nóng không lạnh mà mở miệng nói: “Quan hệ cá nhân giữa hai ta tuy chưa nói tới cái gì giao tình, nhưng là mấy trăm năm qua, đại gia cũng đều là nước sông không phạm nước giếng.”
“Ta không muốn biết hoặc là tham dự vào việc gì của ngươi, bất quá… việc của ta là gì, ngươi trong lòng chẳng lẽ không có chút ý niệm nào sao?”
Tử Lam Sam khinh thường mà cười nhạo một tiếng, biểu tình tựa hồ một chút đều không có đem Ngôn Thanh Chi để vào mắt. “Liên lí tinh còn có thể làm gì, còn không phải là giật dây, làm người ta thành thân sao.”
“Nói dễ nghe một chút, kêu thúc đẩy nhân duyên, tích lũy công đức. Nói không hay một chút, ngươi với bà mối, không có gì khác biệt.” [Meo_mup][Ga’c.sa’ch.com][Facebook: Meomup153]
“Đích xác không có gì khác biệt.” Ngôn Thanh Chi tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Chẳng qua, ta so bà mối nhân gian nhiều hơn một phần năng lực mà thôi. Các nàng không có cách nào đi ngăn cản người ta đi phá hư hôn lễ người khác, nhưng mà, ta Ngôn mỗ lại có năng lực này.”
“Ngươi Tử Lam Sam xác thật là một quỷ tiên khó đối phó, chỉ là, Ngôn Thanh Chi ta cũng không phải ăn chay. Phá hủy công đức ta, chuyện này hôm nay … ta cũng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.”
Trăm năm trước, khi đem linh hồn mình dung hợp cùng cùng liên lí tinh, Ngôn Thanh Chi liền rành mạch biết chính mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì.
Qua thời gian, tính tình hắn cũng thay đổi không ít. Chỉ là hiện tại, hắn cũng đích xác không giống đang làm cái gì ‘bà mối’.
Vốn dĩ liền chỉ thiếu một nét bút nhân duyên thì liền có thể khôi phục tự do. Cho nên, vô luận người hiện tại đứng ở chính mình trước mặt là ai, Ngôn Thanh Chi không có khả năng chođối phương có cơ hội, phá hư chuyện tốt của hắn!
Lời nói của Ngôn Thanh Chi gọn gàng dứt khoát, làm luôn Tử Lam Sam luôn tự cao tự đại cũng hơi hơi ngẩn ra một chút.
Nàng không nghĩ tới thư sinh này luôn luôn nhìn như ôn hòa, thế nhưng sẽ vì người khác mà dám uy hiếp chính mình.
Dùng tốc độ chớp mắt thu liễm kinh ngạc, biểu tình trên mặt Tử Lam Sam, rốt cuộc cũng coi như có chút ôn hòa. Vặn vẹo eo mềm lướt qua Ngôn Thanh Chi, nhẹ nhàng mà cười quyến rũ một tiếng, ý vị thâm trường mà nói: “Ngôn huynh lời này có chút qúa, ta hôm nay tới nơi này, cũng chỉ là không nghĩ làm cho công đức của ngươi trước đây bị vô ích.”
Ngôn Thanh Chi nhíu mày, xoay người nhìn ả. “Có ý tứ gì?”
“Ngươi dùng nhân duyên tích công đức, thật là một chuyện tốt. Chính là……” Tử Lam Sam đem ánh mắt phóng tới hai người đang ngồi ở ghế trên, thanh âm không lớn, lại đủ để cho trong đại sảnh cả bốn người, nghe rành mạch. “Đuổi ma nhân cùng Hạn Bạt vốn dĩ chính là trời sinh địch nhân, ngươi đưa bọn họ kết hợp. Ngôn huynh, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ…… bị Trời phạt sao?”
Tử Lam Sam cố tình đem ba chữ cuối cùng kia nhấn mạnh, ả chính là muốn nói cho Ngôn Thanh Chi, cái gì kêu trời ý không thể trái!
Hạn Bạt thật là hiếm thấy ma chủ, nhưng lại cùng đuổi ma nhân thành thân, kia quả thực cũng là chuyện cười lớn trong trời đất!
Thương Sùng ngồi ở ghế trên, không nghĩ tới nữ quỷ không biết sống chết này lại dám làm trò trước mặt Sở Niệm to gan lớn mật nói như thế.
Đôi trong mắt đen như mực nháy mắt biến hồng, nắm tay vịn ghế, cũng đột nhiên nắm chặt.
Giờ phút này, hắn ngoại trừ suy nghĩ xé nát nữ nhân này thì chỉ lo lắng tới Sở Niệm nghĩ gì.
Hít sâu một hơi hắn cố kìm nén cảm xúc. Sau khi mắt biến bình thường, Thương Sùng thấp thỏm nhìn cô gái kế bên.
…
Sở NIệm bên cạnh vừa rồi cũng nghe rõ lời nữ quỷ nói.
Chẳng qua Cô có chút hồ đồ, thậm chí không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của nữ quỷ là gì
Đuổi ma nhân cùng Hạn Bạt?
Đây là cái gì?
Chính mình xác thật là đuổi ma nhân, kia Thương Sùng…… Không phải cũng là giống nhau sao?
Hạn Bạt? Kia lại là cái thứ gì? Chẳng lẽ, ả đang châm chọc năng lực của mình sao
Thẹn quá thành giận mà cau mày, Sở Niệm hung hăng trừng mắt nữ ‘nhân’ đứng torng sảnh. Trên ngực kịch liệt phập phồng, đại biểu cho nàng lúc này nội tâm lửa giận. Dù cho điều cô đang suy nghĩ với ba người còn lại trong sảnh… đều không giống nhau.
Thương Sùng cho rằng nàng là đã biết cái gì, cho nên trước khi Sở Niệm mở miệng, tim hắn đều treo lơ lửng.
Xem ảnh 1