Mục lục
Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126




*Chương có nội dung hình ảnh

Chương 126: Cô lại đang tìm cách quyến rũ anh







Hoắc Minh Dương không biết sao bỗng cảm thấy Diệp Tĩnh Gia có một sức lực vô hình khiến anh không biết đối mặt với cô ra sao, dường như anh làm gì cũng sẽ khiến Diệp Tĩnh Gia không vừa lòng.



Mà Diệp Tĩnh Gia luôn có cách làm anh tức giận, dường như đây là tất cả mục đích của cô.



“Tôi không muốn nói gì với anh nữa, nếu như không có chuyện gì thì anh nên sớm ra ngoài đi, đừng để tôi thấy anh nữa.” Diệp Tĩnh Gia buông lời tàn nhẫn với Hoắc Minh Dương, cô ước gì có thể trực tiếp chọc tức người đàn ông này, bóp chết cô cho xong lại còn suốt ngày hù dọa cô thì có tác dụng chứ, dù sao có sống thì ngày nào cô cũng chỉ quan tâm việc có cứu được Diệp Bách Nhiên hay không, còn phải lo lắng chăm sóc ông nữa.



Chết đi là hết chuyện.



Dáng vẻ này của Diệp Tĩnh Gia như là yêu đương vụng trộm bị bắt, đang tìm cớ để ly hôn, điều này khiến cho Hoäc Minh Dương cực kỳ khó chịu, lá gan của cô càng ngày càng lớn rồi.



“Rốt cuộc ai cho cô dũng khí hả? Cô muốn đi theo Lữ Trung Hoàng như vậy sao?” Nghe lời nói của Hoắc Minh Dương Diệp Tĩnh Gia thấy hơi là lạ, có phải anh đã hiểu lầm gì rồi không.



“Tôi và anh ta không có quan hệ gì cả, tôi bị ngất anh ta khám bệnh cho tôi, nói gần đây tôi chịu nhiều áp lực, hỏi tôi có cảm xúc không tốt thì phải gạt bỏ rồi cho tôi mượn vai để khóc một lúc.” Cô ăn ngay nói thật nhưng lý do cụ thể không tiện cho Hoắc Minh Dương, dù sao có một số việc anh không biết thì lại tốt hơn.



Ví dụ như việc cô khóc vì Tô Thanh Anh, nếu để Hoắc Minh Dương biết được thì đó sẽ là một chuyện khủng khiếp.



Trong lòng Diệp Tĩnh Gia biết rố mình nên làm thế nào thì mới có thể chịu ít khổ hơn, nhưng suy nghĩ của cô và Hoắc Minh Dương có hơi chênh lệch.



“Tôi nghỉ ngơi trước đã.” Bây giờ cơ thể cô rất yếu, cô phải chăm sóc cho mình thật tốt, chẳng thể giận dỗi với Hoắc Minh Dương được.



“Diệp Tĩnh Gia, có phải tôi quá dung túng cho cô hay không?” Lúc Hoắc Minh Dương nói thì anh nhìn chằm chằm vẻ mặt của Diệp Tĩnh Gia.



Dường như anh muốn bóc cô ra thành từng mảnh rồi ăn sạch, cảm giác này rất khủng bố, Diệp Tĩnh Gia kinh hồn bạt vía, cô sợ Hoắc Minh Dương hề không vui thì sẽ thay đổi tính cách.



“Không phải.” Diệp Tĩnh Gia chột dạ không dám nhìn Hoặc Minh Dương, sợ làm anh không vui: “Anh muốn ăn cái gì tôi sẽ làm cho anh.” Diệp Tĩnh Gia nói với Hoắc Minh Dương, bây giờ anh nói cái gì thì cô sẽ nghe theo đó.



“Không cần, cô muốn làm thế nào thì làm, bây giờ tôi không có thời gian quan tâm cô.” Hoäc Minh Dương nói xong thì rời đi.



Không nói rõ được đây là cả giác gì nhưng Diệp Tĩnh Gia có cảm giác hơi khác với Lữ Trung Hoàng, điều này khiến anh không thoải mái: “Cô tự kiểm điểm lại mình đi.” Diệp Tĩnh Gia bị nói như vậy thì không phản bác được, cô không biết nên làm gì mới tốt.



Cô không nói gì cả, trong lòng cực kỳ ấm ức, không biết sao Hoắc Minh Dương làm đối xử như vậy với cô: “Tôi thật sự không làm gì sai cả” Diệp Tĩnh Gia nói rồi cúi đầu chẳng có sức, không biết rốt cuộc sao Hoắc Minh Dương lại tức giận, cô không biết phải làm sao mới khiến Hoắc Minh Dương vui vẻ: “Xin lỗi anh, tôi không thoải mái lắm” “Vừa rồi khi Lữ Trung Hoàng còn ở đây không phải cô rất thoải mái hay sao.” Hoắc Minh Dương dường như cố ý nói những điều mà Diệp Tĩnh Gia không thích, khiến cho khuôn mặt của Diệp Tĩnh Gia đỏ bừng: “Tôi…



xin lỗi, tôi không cố ý.” Khi nói lời xin lỗi trong lòng cô run lẩy bẩy, tính cách của Hoắc Minh Dương quá kỳ lạ, cô căn bản không thể nào nắm bắt được tính cách của người đàn ông này: “Tôi không biết phải làm sao mới khiến anh vui vẻ, để cả hai cùng vui vẻ.” Nói xong cô như mất rất nhiều sức, Diệp Tĩnh Gia không tiếp tục giãy dụa nữa, nhiều khi cô chẳng có cách nào để người đàn ông này chịu khuất phục, chỉ có thể thử khuất phục người đàn ông này.



“Ha.” Dường như Hoắc Minh Dương đã lại lòng, anh ngẩng đầu bước nhanh ra ngoài: “Diệp Tĩnh Gia, cô thông minh một chút không được sao?” Anh nói xong thì trực tiếp đi khỏi đó, không để ý đến cô nữa.



“Được, không có chuyện gì nữa thì tôi muốn nghỉ ngơi một lúc.” Diệp Tĩnh Gia biết bây giờ cô nên làm gì, cũng biết làm gì mới tốt, cô yên lặng không nói gì, nhìn sắc mặt của Hoắc Minh Dương. Cô cũng không biết nên nói gì mới khiến anh vui vẻ hơn.



“Bây giờ đã nghỉ ngơi rồi sao?” Trong lòng Hoắc Minh Dương biết rõ làm thế nào mới có thể khiến cho Diệp Tĩnh Gia vui vẻ, làm thế nào mới khiến trong lòng Diệp Tĩnh Gia không buồn phiền nữa.



“Xin lỗi anh, tôi thật sự hết cách rồi.” Diệp Tĩnh Gia nói ra sự khó xử của mình, trong lòng cũng khá hơn nhiều: “Thật ra nhiều lúc †ôi cũng không thể tiếp nhận một số việc, nhưng tôi và Lữ Trung Hoàng thật sự không có quan hệ gì cả.” Dáng vẻ của như đang truy đến tận cùng anh giống như có vợ đi ngoại tình.



Diệp Tĩnh Gia bất giác nói thay cho mình: “Tôi thật sự không có ý gì cả, anh thích Tô Thanh Anh như vậy tôi cũng chưa nói gì cả…” Trong tình thế cấp bách Diệp Tĩnh Gia nói năng hơi lộn xộn, cô còn muốn nói dù thế nào Tô Thanh Anh cũng sẽ không thích anh.



May mà không nói ra, nếu không thì không biết sẽ có hậu quả gì nữa.



“Cô nói gì cơ?” Hoắc Minh Dương lập tức trở mặt, thái độ không còn thân thiện nữa, cho dù Diệp Tĩnh Gia có từ chối thì cũng không thể đọ lại thể lực của một người đàn ông, cô sợ hãi ngồi xuống chiếc giường phía sau.



“Tôi…” Dù sao cũng phải chết một lần, Diệp Tĩnh Gia mà tàn nhãn thì chính cô cũng phải sợ, cô nhìn anh với dáng vẻ không sợ chết, trong mắt cô hơi sợ hãi, kèm theo sự lo lắng: “Tôi nói nếu anh thích Tô Thanh Anh như vậy thì đi tìm cô ta là được.” “Cô vân dám nhắc đến cô ấy, Diệp Tĩnh Gia, lá gan của cô càng ngày càng lớn rồi đấy.” Hoắc Minh Dương nói xong thì tiến đến gần Diệp Tĩnh Gia. Anh vẫn đang muốn nói gì đó nhưng lại sợ lời nói của mình làm Diệp Tĩnh Gia đau lòng…



“Được rồi, không cãi nhau nữa, để tôi được yên đi.” Diệp Tĩnh Gia không để ý đến anh nữa, cô chỉ thấy dù mình có làm gì thì cũng không dễ dàng được tiếp nhận, dứt khoát không thèm so đo nữa.










Đang muốn thay đổi tình hình hiện tại thì cô cảm nhận được cả người bị hơi thở của người đàn ông này vây quanh, hơi lạnh.



Không biết vì sao Hoắc Minh Dương lại như vậy: “Tôi… thật sự cảm thấy có phải mình nên làm gì đó để anh vui hơn hay không.” Trong lòng Diệp Tĩnh Gia hiểu rõ cuối cùng nên làm gì, không nên làm gì: “Xin lỗi anh” “Đã muốn rồi, chọc đến tôi thì phải chịu b hậu quả.” Hoắc Minh Dương nói rồi đưa tay kéo Diệp Tĩnh Gia, cô chỉ đang mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, vừa bị Hoắc Minh Dương kéo như vậy thì lộ ra hơn nửa cảnh xuân.



“Đừng mà… Dường như cô đang sợ hãi, hai lần tra tấn trước bây giờ cô vẫn có thể nhớ rõ.



Cô muốn tránh khỏi nhưng sức của đàn ông và phụ nữ chênh lệch quá nhiều, Diệp Tĩnh Gia căn bản không thể chống lại Hoắc Minh Dương được: “Tôi…” “Cô còn muốn thủ thân như ngọc vì ai chứ? Không phải chính cô muốn sao, tôi thỏa mãn cô.” Hoắc Minh Dương nói xong không để ý tiếng thút thít của Diệp Tĩnh Gia.



Cô để Hoắc Minh Dương tuỳ ý làm chuyện anh muốn làm, muốn một đứa bé, cô không thể quên con đường duy nhất để cứu Diệp Bách Nhiên được.



Cứ như thế cô như một con rối không có tình cảm, để mặc Hoắc Minh Dương làm gì cũng được.



Một người phụ nữ gần như tuyệt vọng khiến Hoắc Minh Dương lập tức mất hứng, ở cùng anh làm cô cảm thấy khó chịu như vậy sao? “Tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới được đây.” Hoắc Minh Dương không có cách nào giữ chặt Diệp Tĩnh Gia trong tay, có thể suy nghĩ của anh và Diệp Tĩnh Gia không giống nhau lắm, điều này khiến anh thấy chẳng còn sức lực để làm gì, thậm chí anh còn không biết nên làm thế nào mới có thể thay đổi hoàn cảnh khó khăn lúc này.



“Cô đang nghĩ gì thế?” Anh nói bằng giọng điệu lạnh lùng, thậm chí anh không biết nói thế nào, nên nói điều gì mới làm cho Diệp Tĩnh Gia ngoan ngoãn nghe lời: “Xin lỗi, tôi không biết nên làm gì cả, tôi thật sự hết cách rồi.” Trong lòng Diệp Tĩnh Gia biết rõ thế nào mới là lựa chọn đúng đắn nhất: “Anh tiếp tục đi, tôi không sao cả…” Trong lòng Diệp Tĩnh Gia hiểu rõ nên làm gì mới khiến mình vui vẻ hơn.



Chỉ có thể phối hợp với hành động của Hoắc Minh Dương, cô cần phải cứu Diệp Bách Nhiên, không thể tùy hứng được.



Dường như cô là một cái xác không có linh hồn, cơn tức của Hoắc Minh Dương lại càng tăng lên.



“Xin lỗi anh, thật sự tôi rất mệt.” Diệp Tĩnh Gia nói xong thì ngất đi.



Hoắc Minh Dương nhìn người phụ nữ trước mặt, như đang suy nghĩ gì đó, rốt cuộc Diệp Tĩnh Gia là người phụ nữ thế nào, căn bản anh không hiểu rõ lắm. Cô nghĩ hết cách để bò lên giường anh, giờ lại ra vẻ như ngọc nữ.



Rốt cuộc đâu mới thật sự là cô.




Xem ảnh 1
126-1.jpg




“Có chuyện gì thì nói đi.” Bình thường Lữ Trung Hoàng đã sớm rời đi rồi, hôm nay lại chưa rời khỏi, đương nhiên Hoắc Minh Dương biết anh ta có lời muốn nói.



“Sao anh lại đối xử với Diệp Tĩnh Gia như vậy?” Mặc dù anh ta không có quan hệ gì với Diệp Tĩnh Gia nhưng Hoắc Minh Dương đối xử quá mức cực đoan với Diệp Tĩnh Gia, điều này khiến anh ta hơi bất mãn.



“Cô ấy là vợ của tôi, tôi đối xử thế nào với cô ấy là quyền của tôi.” Hoắc Minh Dương hời hợt nói một câu, anh có quyền làm bất kỳ việc gì với Diệp Tĩnh Gia.



“Nhưng anh đã từng hỏi cô ấy có vui vẻ hay không chưa? Anh không biết cô ấy không vui vẻ chút nào sao?” Lữ Trung Hoàng phàn nàn về sự bất công của Hoắc Minh Dương vì Diệp Tĩnh Gia, thậm chí anh còn biết Diệp Tĩnh Gia là người có trái tim nhạy cảm như thế nào.



“Buồn cười thật đấy, vợ của tôi thì có quan hệ gì với anh chứ?” Trong ngữ khí của Hoắc Minh Dương mang theo ý cười nhẹ, dường như không hiểu Lữ Trung Hoàng đang tức giận vì điều gì, đang nói đạo lý với anh vì điều gì nữa.



“Anh… tôi là một bác sĩ.” Lữ Diệp nhanh chóng phản ứng kịp, anh ta vội nói.



Trong lòng anh ta Diệp Tĩnh Gia là một bệnh nhân, anh ta muốn mau chóng chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân.



“Đây là chuyện nhà tôi, không phiền anh phải nhọc lòng.” Hoắc Minh Dương nói một câu khiến Lữ Trung Hoàng đau lòng, chắc chắn anh ta không ngờ Hoắc Minh Dương lại như vậy.



“Anh…” Lữ Trung Hoàng tức đến mức nói không thành lời.



Hoắc Minh Dương hiển nhiên là người khó chơi, không biết đã trúng gió gì nữa.



“Tuỳ anh, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh phải hối hận.” Lữ Trung Hoàng nói xong thì rời đi, không thèm nhìn Hoắc Minh Dương nữa, chuyện người đàn ông này làm cực kỳ quá đáng.



Hoắc Minh Vũ quay về thì đúng lúc thấy Lữ Trung Hoàng muốn rời đi: “Bây giờ đi sao?” Hiếm khi một người có giáo dưỡng như Lữ Trung Hoàng không nói gì cả, nhìn thấy Hoắc Minh Dương đứng ở cửa thì Hoắc Minh Vũ đã hiểu rõ trong lòng, người anh trai này của anh ta cái gì cũng tốt, nhưng hơi làm người khác mất lòng.



“Anh…” Hoắc Minh Vũ gọi Hoắc Minh Dương, anh ta muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lữ Trung Hoàng làm sao thế.



“Anh đang phiền lắm, không muốn làm gì đâu.” Hoäc Minh Dương nói xong thì bước vào thư phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK