Chương 318: Âm thầm ủng hộ anh
Cô từ bỏ một số việc, để cho Hoắc Minh Dương tùy ý lựa chọn. Muốn làm gì thì làm.
Rõ ràng có thể có những quyết định tốt hơn trước đây, nhưng cuối cùng họ đã không làm được.
Lúc đầu, không phải lo lắng về việc gì, nhưng bây giờ lại phải sợ hãi mọi thứ.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, mọi người lần lượt rời đi, Hoắc Minh Dương có chuyện muốn nói với bà Charlie nên đã ở lại , trong lúc chờ đợi có chút sốt ruột.
Anh đang ngồi uống trà, Hà Vân Phi nghĩ muốn rời đi, “Em có chuyện gì, có vẻ lơ đễnh” thoạt nhìn không nghĩ có chuyện gì, nhưng Hoắc Minh Dương vẫn cảm thấy được tình trạng của cô thật sự không được tốt lắm nên hỏi.
Vừa rôi, Lữ Hoàng Trung gửi tin nhắn đến cho cô, nói đã tìm được người làm chứng cho chuyện lần đó.
Chỉ cần người này sẵn sàng đứng ra làm chứng thì tất cả mọi thứ sẽ dễ bàn.
Chỉ có thể đặt hi vọng vào người đó thôi, nếu Tô Thanh Anh đã thực hiện những âm mưu đen tối đó thì chắc không sợ bị người ta vạch trân, cô có thể đòi lại công bằng cho những chuyện năm đó.
“Em đến rồi” Chẳng mấy chốc Hà Vân Phi đã đến điểm hẹn với Lữ Hoàng Trung.
Nơi này có hơi hẻo lánh, nhưng căn nhà này lại được trang trí cực kì trang trọng và lộng lẫy.
“Sao anh lại tìm được nơi này thế?” Cô cực kì vui vẻ, chỉ cần tìm được bằng chứng thì cô đã thấy thỏa mãn rồi, hoàn toàn không ngờ lại có chuyện vui thế này.
Người cô vất vả tìm lâu như vậy bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt.
“Em đừng vui vẻ quá sớm, người đó không chịu lấy ra bằng chứng.” Dù đã biết chuyện này có liên quan đến người đó nhưng mãi vẫn không chịu lấy ra bằng chứng, điều này khiến cho Lữ Hoàng Trung cực kì đau đầu, nếu không anh đã chẳng gọi Hà Vân Phi đến đây.
Năm đó trong kho hàng, rõ ràng cô đã có cơ hội để bỏ trốn nhưng Tô Thanh Anh lại giấy dụa rôi còn vạch trần cô, nói cô đã tháo dây thừng ra để bỏ trốn.
Sau đó cô bị trói lại nên mới không thể chạy theo tội phạm lấn trốn.
Cố vẫn mãi nhớ rõ chuyện này trong đâu, không bao giờ quên. Bây giờ còn bắt cô phải trả Hoắc Minh Dương lại cho cô ta và thậm chí không tiếc lấy mạng mình ra để mạo hiểm. Thế thì cô ta cứ đi chết đi, Tô Thanh Anh đừng hòng đạt được những điều mình muốn.
Lúc trước khi trở vê cô vẫn còn mêm lòng, bây giờ cô ta lại gây ra những chuyện này khiến cho cô thân bại danh liệt thì cô hoàn toàn không thể nhịn được nữa, cô nhất định sẽ không để Tô Thanh Anh sống yên.
“Em đang suy nghĩ gì thế?” Lữ Hoàng Trung bỗng nhiên mở miệng.
“Không có gì, Tô Thanh Anh tự sát, em cảm thấy rất kỳ quái, không thể tưởng tượng nổi người phụ nữ như cô †a mà cũng nghĩ đến chuyện tự sát” Người nào tự sát thì cô không thấy ngạc nhiên nhưng người ích kỉ như Tô Thanh Anh thì làm sao có thể tự sát.
“Cô ta đã chết chưa?” Anh ta cười mở miệng, đã muốn đã biết đáp án, cũng không cần Hà Vân Phi nói, như là Tô Thanh Anh cái loại này nữ nhân là tuyệt đối sẽ không tệ bạc với bản thân mình.
“Chết rồi thì em còn nói với anh để làm gì? Cô ta phải trả giá cho những gì mình làm thôi..” Cô thở dài, tại sao cô ta nốc thuốc rồi vẫn không chết đi nhỉ? Bị tiếng lòng của mình làm cho hoảng sợ: “Trời ạ, em vừa mới nói cái gì thế này?” “Em đã nói ra tiếng lòng của mình rồi nhưng đúng là năm đó cô ta đã làm rất quá đáng, nếu không mẹ em… Thôi quên đi, chúng ta không những chuyện này nữa, chúng ta vào trong xem có thu hoạch được gì không?” Hắn thở dài, dịu dàng nói với Hà Vân Phi.
“Em hận cô ta nhưng cũng không đến nỗi muốn cô ta chết, thật ra vấn đề là bản bản thân cô ta cũng không quý trọng tánh mạng của mình, có rất nhiều người muốn cũng không thể sống được” Lại có thêm một lý do nữa để chướng mắt Tô Thanh Anh.
Cô phát hiện ra mình với Tô Thanh Anh xung khắc với nhau, không muốn nghĩ và cũng chẳng muốn quan tâm đến cô ta tí nào.
“Anh cũng không biết em muốn nói gì nhưng em cứ suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định làm, đừng nói với anh” Anh hoàn toàn không nghĩ gì khác và cũng không bao giờ để bất kì ai thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình, trong lòng anh biết đâu là đúng và đâu là sai.
Không cần thiết phải nghĩ vẩn vơ mãi, cứ tìm được bằng chứng rồi để người xấu đứng ra rửa sạch vết nhơ cho người chết, đó mới là điều cô nên làm, Diệp Tĩnh Gia không thể đến bệnh viện vì cô ta, đó là lý do mẹ cô bị cứu chữa chậm.
“Em đừng nghĩ nữa.” Lữ Hoàng Trung đúng lúc ngắt ngang mạch suy nghĩ của Hà Vân Phi, sợ cô nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Bị Lữ Hoàng Trung gọi giật lại cô mới chợt giật mình nhớ ra mình phải làm gì vào giờ phút này: “Chúng ta vào thôi!” Sớm hay muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ bằng đối mặt với nó sớm một chút.
Gõ cửa, người đàn ông bên trong nhìn lướt qua Lữ Hoàng Trung rồi lại nhìn sang Hà Vân Phi, sau đó nói: “Tôi đã nói mấy lần rồi, không có là không có” “Trước đó người cùng quê của chú đã nói chuyện này rồi, bây giờ người đó đã thừa nhận hết, tại sao chú lại không chịu giao bằng chứng ra đây?” Cô tránh nặng tìm nhẹ hỏi trước, bằng chứng này cực kì quan trọng, bản ghi âm độc nhất vô nhị đó chính là chứng cứ mấu chốt để xác định tội lỗi của Tô Thanh Anh.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì nhưng mà bây giờ ta không thể đưa những thứ đó cho cô được, cô đi đi” Thật ra trong lòng ông ta hiểu rõ rốt cuộc chuyện này quan trọng đến mức nào mới khiến bọn họ kéo tới đây hết lần này đến lần khác, thế nhưng muốn ông ta mở miệng thì hơi khó.
“Thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không muốn nói bất kì điều gì cả, nếu người cùng quê tôi đã thừa nhận với các người thì các người đi tìm cậu ta để đòi bằng chứng đi, tôi không có gì cả” Người đó giương mắt lên nhìn hai người họ rồi lại cúi đầu xuống, không muốn thừa nhận.
“Thưa chú, chú có biết khi đó chuyện gì đã xảy ra không? Chẳng những tay cô ta bị tổn thương mà còn do tôi bị tai nạn giao thông nên không kịp chạy tới bệnh viện, mẹ tôi không thể có được chữ ký xác nhận phẫu thuật đúng lúc nên đã chết trên bàn phẫu thuật. Bà ấy còn chưa kịp mổ, cứ nằm đó chờ tôi ký tên và chờ đến khi mất mạng”
Trước đó vì có Lữ Hoàng Trung nên Hà Thục Mai đã được đẩy vào phòng mổ còn trống để chờ nhưng không ai đứng ra kí tên gánh vác trách nhiệm cho phẫu thuật này nên không dám thực hiện nó, Lữ Hoàng Trung không thể thực hiện phẫu thuật cho Hà Thục Mai nên cuối cùng bà ấy đã chết đi như thế.
Bây giờ nhắm mắt lại vẫn nhớ tới gương mặt Hà Thục Mai trước khi chết.
“Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi chẳng biết gì cả, các người đừng tìm tôi đòi nữa” Ông ta vẫn từ chối, không muốn dính líu gì đến chuyện này.
Suy cho cùng thì cũng có rất ít người sẵn sàng đứng ra đối mặt.
“Vì sao chú lại không muốn sửa lại lỗi sai này? Chú biết rõ vì sao nó lại diễn ra như thế cơ mà?” Cô tiếp tục nói cho hết lời, trong lòng cô uất ức và khó chịu nhưng nó có thể khiến cho lương tâm bệnh nhân bất an, cô hiểu tâm lý tội phạm nên liên tục thôi miên ông ta.
Lữ Hoàng Trung đứng bên cạnh bỗng nhiên có cảm giác mình chưa bao giờ hiểu được cô gái này, cô có quá nhiều bí mật không được người khác khai thác, dù là bây giờ hay là ngày xưa thì anh ta cũng không hiểu được cô gái này.
Qua khoảng nửa tiếng, cảm thấy cảm xúc của ông ta đã bị đẩy lên tới đỉnh điểm thì Hà Vân Phi giơ tay ra cho ông ta thấy vết bỏng trên cổ tay mình.
Bây giờ cô đã biến thành một người hoàn toàn khác, cô chỉ muốn người chết có thể nhắm mắt.
Cô cũng chưa bao giờ quên được việc mình từng bị hãm hại và cũng không cách nào quên được, chỉ mong rằng người này không phải giữ lại để cắn rứt lương tâm suốt đời.
Cuối cùng thái độ của ông ta đã thay đổi, thôi không phản kháng nữa.
Dường như Hà Vân Phi đã biết được điểm yếu của ông ta là gì và bắt đầu dùng lời nói để đâm vào lòng ông 8) Tôi..” Ông ta thở dài, nghĩ xem mình nên nói từ đoạn nào: “Lúc trước tôi cũng thiếu tiền, hơn nửa đời người vất vả kiếm tiền không làm chuyện gì xấu nhưng vẫn nghèo rớt mồng tơi” Ông ta bắt đầu mời Hà Vân Phi cùng Lữ Hoàng Trung vào nhà, rót hai tách trà cho hai người, lúc nãy đứng ngoài nói chuyện cũng khát nước.
“Khó lắm tôi mới nghe mọi người nói có một vụ làm ăn lời lắm, hơn nữa chỉ cần diễn một đoạn khổ nhục kế với người ta mà thôi, tôi đến đường cùng chẳng còn bao nhiêu tiền, cô ta lại bảo cô ta muốn kéo lại trái tim bạn trai mình.
Người đó đưa tiền rồi tôi cũng ngại không dám từ chối làm, nghe có vẻ cũng không có gì, tôi mà biết được chuyện đó hại mẹ cô thì có đánh chết tôi cũng không dám làm” Trông ông ta có vẻ không phải là người lớn gan cho lắm, một người lao động giản dị chất phác như thế lại bị Tô Thanh Anh lừa gạt và lợi dụng như vậy, có lẽ sau khi biết chuyện này ông ta sẽ áy náy đến hết đời mất.
Nghĩ nghĩ thế nào cô lại không nói cho ông ta biết mình mới là vợ Hoắc Minh Dương, cô sợ ông ta không chịu nổi.
“Không sao, chú cứ tiếp tục nói, tôi vẫn muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Cô liếc nhìn Lữ Hoàng Trung, biết anh cũng đang suy nghĩ giống mình nên nhìn anh cười, cuối cùng đã tìm thấy điểm đột phá trong chuyện này.
Lần này cô không ra về với hai bàn tay trắng và đã nắm được một số tình huống.
“Chú đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng cảm thấy cắn rứt lương tâm, chỉ cần chú nói với tôi thì tôi nhất định có thể khiến Tô Thanh Anh trả giá cho những gì cô ta làm” Cô biết bây giờ cái gì mới là chuyện quan trọng nên không tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, suy cho cùng người ta cũng hiền lành và bị Tô Thanh Anh hại phải làm chuyện xấu.
“Tôi… Không biết sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như thết Cô ta bảo tôi giả làm tài xế taxi và chặn đường cô đi, sau đó cố tình tạo thành tình huống tai nạn giao thông, sau đó để tránh né trách nhiệm hình sự nên tôi trốn ra nước ngoài vài năm” Đó chính là tất cả mọi chuyện ông ta biết, anh ta kể lại chỉ tiết cho Hà Vân Phi.
Nội dung ông ta nói khiến cô rợn cả người, rốt cuộc cô ta đã hận đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy? “Thế chú có bằng chứng gì không?” Cô biết trong tay người này có bằng chứng, thế nhưng không biết qua bao năm như thế ông ta có giữ lại không hay đã mất đi đâu rồi.
Ông ta thoáng do dự nhìn ngó đủ hướng: “Tôi…” Nhìn vẻ mặt chờ mong của Hà Vân Phi.
“Nếu chú không đưa bằng chứng cho tôi thì sau này chú sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh cái chết của mẹ tôi đến hết đời” Mềm đã dùng rồi thì bây giờ phải cứng rắn lên, suy cho cùng bằng chứng cũng không phải là thứ dễ dàng tìm được, cô đã chắc chắn không còn ai biết chuyện này và đúng là sau lưng có người đang giở trò.
“Tôi không biết, có lẽ là không có” Ông ta nói thế, không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chỉ thốt ra theo bản năng, cô cho anh ta một cơ hội để nhận ra lỗi sai của mình.
“Chú đừng nói lập lờ nước đôi như vậy, chú biết chuyện gì thì phải nói rõ ra cho tôi biết, rốt cuộc là có bằng chứng hay không?” Cô đang vội vã muốn biết rốt cuộc có thứ gì để chứng minh tất cả mọi thứ, cô muốn nhìn thấy gương mặt khi tất cả mọi thứ bị vạch trần của Tô Thanh Anh.
“Tôi có, tôi sợ cô ta sẽ giết người diệt khẩu sau khi chuyện này qua đi nên vợ tôi cố tình giữ lại một đoạn ghi âm lén” Nói xong bèn vào nhà lấy một chiếc điện thoại cũ ra, thử vài lần vẫn không mở máy được nên vội vàng vào trong tìm sạch điện thoại, tìm một vòng vẫn không thấy, khi anh ta sắp từ bỏ thì mới thấy sạc ở nơi nào.
Chiếc điện thoại cũ kĩ run lên một lát và màn hình sáng lên, cô cười nhìn Lữ Hoàng Trung, đó là sự sung sướng không nói nên lời.
Tới nơi, hai người gõ cửa, có người ra mở, chỉ có bà Charlie đang ngồi bên trong, còn những người hầu đang đứng.
“Cô cảm thấy thế nào về môi trường ở đây?” Ngay khi bà Charlie nhìn thấy cô bước vào, bà đặt thứ trên tay xuống rất nhiệt tình với Hà Vân Phi.
Cô biết nếu không có việc gì,bà Charlie sẽ không gọi cô qua đây. Trả lời một cách lịch sự, “Vâng, tôi chưa bao giờ sống ở một nơi tốt như này trước đây. Tôi thực sự cảm thấy rất vinh dự” “Cô khiêm tốn rồi, đi theo anh Hoắc, điều kiện nhất định sẽ không tệ.
“Bà cười nói, rất hài lòng với câu trả lời của Hà Vân Phi, hai người nói đủ chuyện, còn tán gẫu mấy chuyện ở nhà.
“Cô với mẹ của anh Hoắc có hòa hợp không?” Trong lòng cô biết khi người khác hỏi, cô không có tự tin trả lời, bởi vì thật sự rất khó để mọi người đồng ý cô kết hôn với nhà họ Hoắc, điều này đơn giản là không thể.
“Thực ra, tôi cũng biết tính khí của bà Hoắc. Bà rất hài lòng với cô con dâu trước của mình. Thật tiếc, tìm một người khác đối xử tốt như vậy khó quá.
Diệp Tĩnh Gia đã xuất hiện nhiều lần trước công chúng, cũng đã xuất hiện trên một số số báo đặc biệt. Tôi đã xem ảnh của Diệp Tĩnh Gia trên trang web” Đôi mắt của Hà Vân Phi gần giống hệt như Diệp Tĩnh Gia.
“Tôi nghĩ cô thu hút anh Hoắc vì ánh mắt của cô” Bà nhìn thẳng vào Hoắc Minh Dương, cố gắng nhìn rõ anh đang nghĩ gì.
Thực lòng mà nói, nếu người khác nói ra lời này, cô nhất định sẽ không vui, nhưng người này nói ra cô cũng không cảm thấy không vui, có lẽ là bởi vì cô cho rằng bà không có ác ý. “Tôi sẽ rất buồn nếu bà nói
như vậy: “Xin lỗi, nó quá giống nhau. Bạn luôn có sự độc đáo của mình. Chắc không phải ngẫu nhiên mà bạn có thể thu hút được Hoắc Minh Dương. Tôi thật lòng mong bạn có thể hạnh phúc”.
“Bà Charlie hôm nay bà hơi say rồi thì phải”. Hoắc Minh Dương không thích lắm, nhưng sắc mặt cũng không khá hơn.
Anh không muốn người khác nói về mối quan hệ của cô và anh, vốn dĩ những chuyện giữa hai người bọn họ không thể nói rõ trong một hai câu.
Sau khi bà Charlie có điều gì để nói về anh, con bài mặc cả của bà để trao đổi các điều khoản rất đơn giản.
“Tôi không biết điều gì khác, nhưng có một điều rõ ràng. Bất kể chuyện gì đang xảy ra giữa cô và Hoắc Minh Dương, tôi sẽ ủng hộ hai người để hai người kết hôn càng sớm càng tốt.” “Cảm ơn bà”.
“Cô ,, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ” Bà trực tiếp nói rõ mục đích của mình, hiện tại bà ấy chỉ có thể dựa vào Hà Vân Phi, không ai khác có thể giúp bà, chỉ có Hà Vân Phi mới có thể thắng được vụ kiện này. .
Nghe bà Charlie nói, cô nhấp một ngụm trà rồi gật đầu.
Một số việc cũng dần rõ ràng.
“Tôi muốn ở đây đến hết đời, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của cô. Nếu cô có thể giúp tôi có được mọi thứ ở đây, tôi có thể đáp ứng cho cô mọi thứ, kể cả một danh tính mới” Bà ấy bây giờ ở nơi này là điều hiển nhiên, nhưng mọi người đều để mắt đến chờ đợi một ngày bà ấy sẽ chuyển ra khỏi đây, đây là điều mà bà ấy tuyệt đối không cho phép, dù ai có nói đi chăng nữa thì bà cũng không thể thay đổi được điều bà muốn ban đầu “Căn nhà này không phải của bà sao?” Cô hơi khó hiểu, không hiểu sao người này lại đột nhiên đến nhờ cô giúp đỡ.
“Nó là của tôi, nhưng nó cũng không phải của tôi” Nói nó là của bà ấy thì không đúng lắm, dù sao nó cũng chỉ liên quan một phần đến bà ấy. “Cái này thuộc về gia đình chồng tôi. Tôi muốn ở đây, nhưng chồng tôi đã chết. Họ có thể đuổi tôi đi bất cứ lúc nào. Bây giờ họ sẵn sàng đuổi tôi ra ngoài. Họ quyền lực đến mức luật sư ở đây không dám nhận vụ này.” “Như vậy, vẫn là có chút nguy hiểm?” Hiểu ý cô, chuyện này rất nguy hiểm nên không ai làm, nên đến tìm cô giúp đỡ.
“Luật ở đây không tốt cho tôi.” Bà cũng không muốn gặp rắc rối với gia đình chồng .
“Đừng lo lắng, tôi sẽ thu xếp những thứ khác cho cô. Đây là một vụ thành công 100%. Điều duy nhất tôi lo lắng là sự an toàn của cô. Tôi sẽ tìm người bảo vệ cô.” Cô biết rằng không có ai tốt bụng và giúp đỡ mình nhiều như vậy mà không có lý do. Hoắc Minh Dương biết chuyện này, nhưng không nhắc nhở cô để cô chú ý khi đến đây.
“Xin lỗi bà, hiện tại tôi không thể cho bà một câu trả lời. Tôi thực sự không thể trả lời câu hỏi này, tôi sẽ quay lại thảo luận kỹ càng” Thực sự, cô không có lòng tin khi đến tòa để theo vụ này, cô không biết phải
làm gì và cô cũng không thể quyết định được. Mọi người đều biết điều quan trọng nhất lúc này là gì, nhưng lại thấy vướng víu và không biết phải làm sao.
“Tôi không biết phải làm thế nào nữa. Nếu cô nghĩ ra cách nào thì hãy nhanh chóng nói cho tôi biết” Vừa trở về phòng, Hà Vân Phi đã nói với Hoắc Minh Dương, cô biết rằng Hoắc Minh Dương đã biết tất cả,chỉ có mình cô là không biết.
Loại cảm giác này rất tệ, nhưng Hoắc Minh Dương có chủ kiến của chính mình, vẫn rất hăng hái làm chuyện, kết hôn cái gì cũng không quan tâm.
Đây đã là lãnh thổ của người khác rồi, bọn họ không thể ngu ngốc như vậy nữa mà để người ta dẫn dắt…
Đã đến lúc phải nghĩ cách để tìm ra lối thoát.
Nếu ở lại đây, nhà họ Hoắc dù có thế lực đến đâu cũng không thể tiếp cận được người, vậy làm sao có thể không bảo vệ chính mình. “Anh có biết bây giờ rất nguy hiểm không?” Quá nguy hiểm, cô sợ hãi vô cùng, Hoắc Minh Dương dường như không sao cả, hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này