Mục lục
Yêu phải tổng tài tàn phế Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 314





Chương 314: Điện thoại của Tô Thanh Anh







“Quả thực lúc đầu con cũng nghĩ cô ấy là Diệp Tĩnh Gia, nhưng bây giờ không còn nữa” Cuối cùng hai người cũng xác định được mối quan hệ của mình và cuối cùng đã đến được với nhau. Anh không muốn vì một số chuyện không hay mà phá hoại tình cảm của hai người.



“Tôi không biết cô đang nói cái gì nhưng mà bây giờ ta không thể đưa những thứ đó cho cô được, cô đi đi” Thật ra trong lòng ông ta hiểu rõ rốt cuộc chuyện này quan trọng đến mức nào mới khiến bọn họ kéo tới đây hết lần này đến lần khác, thế nhưng muốn ông ta mở miệng thì hơi khó.



“Thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không muốn nói bất kì điều gì cả, nếu người cùng quê tôi đã thừa nhận với các người thì các người đi tìm cậu ta để đòi bằng chứng đi, tôi không có gì cả” Người đó giương mắt lên nhìn hai người họ rồi lại cúi đầu xuống, không muốn thừa nhận.



“Thưa chú, chú có biết khi đó chuyện gì đã xảy ra không? Chẳng những tay cô ta bị tổn thương mà còn do tôi bị tai nạn giao thông nên không kịp chạy tới bệnh viện, mẹ tôi không thể có được chữ ký xác nhận phẫu thuật đúng lúc nên đã chết trên bàn phẫu thuật. Bà ấy còn chưa kịp mổ, cứ nằm đó chờ tôi ký tên và chờ đến khi mất mạng”



Trước đó vì có Lữ Hoàng Trung nên Hà Thục Mai đã được đẩy vào phòng mổ còn trống để chờ nhưng không ai đứng ra kí tên gánh vác trách nhiệm cho phẫu thuật này nên không dám thực hiện nó, Lữ Hoàng Trung không thể thực hiện phẫu thuật cho Hà Thục Mai nên cuối cùng bà ấy đã chết đi như thế.



Bây giờ nhắm mắt lại vẫn nhớ tới gương mặt Hà Thục Mai trước khi chết.



“Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi chẳng biết gì cả, các người đừng tìm tôi đòi nữa” Ông ta vẫn từ chối, không muốn dính líu gì đến chuyện này.



Suy cho cùng thì cũng có rất ít người sẵn sàng đứng ra đối mặt.



“Vì sao chú lại không muốn sửa lại lỗi sai này? Chú biết rõ vì sao nó lại diễn ra như thế cơ mà?” Cô tiếp tục nói cho hết lời, trong lòng cô uất ức và khó chịu nhưng nó có thể khiến cho lương tâm bệnh nhân bất an, cô hiểu tâm lý tội phạm nên liên tục thôi miên ông ta.



Lữ Hoàng Trung đứng bên cạnh bỗng nhiên có cảm giác mình chưa bao giờ hiểu được cô gái này, cô có quá nhiều bí mật không được người khác khai thác, dù là bây giờ hay là ngày xưa thì anh ta cũng không hiểu được cô gái này.



Qua khoảng nửa tiếng, cảm thấy cảm xúc của ông ta đã bị đẩy lên tới đỉnh điểm thì Hà Vân Phi giơ tay ra cho ông ta thấy vết bỏng trên cổ tay mình.



Bây giờ cô đã biến thành một người hoàn toàn khác, cô chỉ muốn người chết có thể nhắm mắt.



Cô cũng chưa bao giờ quên được việc mình từng bị hãm hại và cũng không cách nào quên được, chỉ mong rằng người này không phải giữ lại để cắn rứt lương tâm suốt đời.



Cuối cùng thái độ của ông ta đã thay đổi, thôi không phản kháng nữa.



Dường như Hà Vân Phi đã biết được điểm yếu của ông ta là gì và bắt đầu dùng lời nói để đâm vào lòng ông 8) Tôi..” Ông ta thở dài, nghĩ xem mình nên nói từ đoạn nào: “Lúc trước tôi cũng thiếu tiền, hơn nửa đời người vất vả kiếm tiền không làm chuyện gì xấu nhưng vẫn nghèo rớt mồng tơi” Ông ta bắt đầu mời Hà Vân Phi cùng Lữ Hoàng Trung vào nhà, rót hai tách trà cho hai người, lúc nãy đứng ngoài nói chuyện cũng khát nước.



“Khó lắm tôi mới nghe mọi người nói có một vụ làm ăn lời lắm, hơn nữa chỉ cần diễn một đoạn khổ nhục kế với người ta mà thôi, tôi đến đường cùng chẳng còn bao nhiêu tiền, cô ta lại bảo cô ta muốn kéo lại trái tim bạn trai mình.



Người đó đưa tiền rồi tôi cũng ngại không dám từ chối làm, nghe có vẻ cũng không có gì, tôi mà biết được chuyện đó hại mẹ cô thì có đánh chết tôi cũng không dám làm” Trông ông ta có vẻ không phải là người lớn gan cho lắm, một người lao động giản dị chất phác như thế lại bị Tô Thanh Anh lừa gạt và lợi dụng như vậy, có lẽ sau khi biết chuyện này ông ta sẽ áy náy đến hết đời mất.



Nghĩ nghĩ thế nào cô lại không nói cho ông ta biết mình mới là vợ Hoắc Minh Dương, cô sợ ông ta không chịu nổi.



“Không sao, chú cứ tiếp tục nói, tôi vẫn muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Cô liếc nhìn Lữ Hoàng Trung, biết anh cũng đang suy nghĩ giống mình nên nhìn anh cười, cuối cùng đã tìm thấy điểm đột phá trong chuyện này.



Lần này cô không ra về với hai bàn tay trắng và đã nắm được một số tình huống.



“Chú đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng cảm thấy cắn rứt lương tâm, chỉ cần chú nói với tôi thì tôi nhất định có thể khiến Tô Thanh Anh trả giá cho những gì cô ta làm” Cô biết bây giờ cái gì mới là chuyện quan trọng nên không tính toán những chuyện nhỏ nhặt này, suy cho cùng người ta cũng hiền lành và bị Tô Thanh Anh hại phải làm chuyện xấu.



“Tôi… Không biết sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như thết Cô ta bảo tôi giả làm tài xế taxi và chặn đường cô đi, sau đó cố tình tạo thành tình huống tai nạn giao thông, sau đó để tránh né trách nhiệm hình sự nên tôi trốn ra nước ngoài vài năm” Đó chính là tất cả mọi chuyện ông ta biết, anh ta kể lại chỉ tiết cho Hà Vân Phi.



Nội dung ông ta nói khiến cô rợn cả người, rốt cuộc cô ta đã hận đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy? “Thế chú có bằng chứng gì không?” Cô biết trong tay người này có bằng chứng, thế nhưng không biết qua bao năm như thế ông ta có giữ lại không hay đã mất đi đâu rồi.



Anh bắt đầu nhớ Diệp Tĩnh Gia một cách điên cuông. Cô thích nhất là màu tím, bình thường có thể dễ thương hoặc cũng có thể hấp dẫn, hoàn toàn đều là cô thích mặc gì thì mặc, cô không bao giờ hỏi ý kiến đến anh vì họ đã là vợ chồng, đây là chuyện đương nhiên.



Hà Vân Phi không biết nên trả lời như thế nào, uống cạn một ly rượu, sau đó cười với Hoắc Minh Dương, đôi mi dài của cô chớp chớp, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì.



“Con không biết sẽ xảy ra chuyện thế này” Anh thật lòng xin lỗi, cũng cực kì áy náy khi không thể giải quyết được việc của bản thân mình.



Bà Hoắc thất vọng không lời nào có thể diễn tả được: “Con áy náy? Con áy náy thì có ích lợi gì, tối hôm qua tại sao điện thoại con không có người nghe máy?” Điện thoại vẫn nằm ở văn phòng, phòng nghỉ cách âm quá tốt nên hoàn toàn không có nghe thấy, chỉ là lời giải thích này căn bản không có tác dụng gì, bà Hoắc không hỏi anh tối qua ở với ai, làm những gì là đã nể mặt anh lắm rồi.



“Cô chính là Hà Vân Phi đấy ư?” Một người phụ nữ luống tuổi nước mắt đầy mặt đi tới: “Cô là Hà Vân Phi phải không? Vậy cô có thể giải thích cho tôi một chút rốt cuộc con gái tôi bị cái gì không?” Nói thế thì chắc chắn đây là mẹ Tô Thanh Anh rồi, còn trẻ thế này thì chắc hẳn là mẹ kế.



“Con gái của bà tự sát là chuyện của cô ta, nếu cần thì có thể tìm cho.



cô ta một bác sĩ tâm lý” Không cần biết có bao nhiêu người, cô không phải là người có thể chấp nhận chịu uất ức nên bắt đầu nói lại.



Dù ở đây có mẹ chồng tương lai hay là mẹ kế và đằng sau là chồng chưa cưới cô đều không quan tâm, cô không đến đây để mọi người trút giận.



Cô đã nhận ra tại sao Hoắc Minh Dương không muốn để cho cô cùng đi.



Nhưng mà bây giờ cô thà rằng cá chết lưới rách cũng không muốn để cho mọi người chỉ trích mắng mỏ mình, khiến cho tất cả mọi người nói cô là kẻ thứ ba.



Rõ ràng cô với Hoắc Minh Dương mới có quan hệ vợ chồng.



“Tôi không cần biết tại sao mọi người lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, theo phương diện pháp luật, tôi không có lý do hãm hại cô ta, thứ hai là các người không có bằng chứng, tôi còn chưa gọi điện thoại cho cô ta.



Thứ ba, tôi là luật sư và cũng là người có quốc tịch Mỹ, hành vi của các người là vu oan giá họa cho người khác và nó phạm pháp nên tôi có thể kiện các người tội vu khống, phỉ báng, phá hủy quan hệ hữu nghị của hai nước…” Cô nói xong thì nhìn thấy đám người bị chọc tức điên, ai cũng trợn tròn mắt, giơ tay hận không thể đánh co.



Cô có thể nhận ra hận ý trong mắt bố Tô, cô cười cười giả vờ thoải mái nói: “Còn nữa, tôi lên tòa luôn có phần thắng trăm phần trăm, nếu tôi xảy ra bất kì chuyện gì bất ngờ nên chuyện này phải để lại cho cảnh sát quốc tế, trừ khi các người nghĩ mình có thể giải quyết êm xuôi tất cả mọi thứ”










“Cô Hà Vân Phi, nói thế nào thì cô cũng đang là kẻ thứ ba trong mối quan hệ của người khác, một ngày trước Minh Dương mới quyết định kết hôn với Tô Thanh Anh” Bố Tô không phải người bình thường, lập tức che dấu hận ý sau đó thay bằng vẻ đạo mạo nói đạo lý.



“Tại sao lại trách tôi? Theo tôi được biết, trước khi đến với tôi thì anh ấy đã quyết định phải chia tay rất nhiều lần rồi, Tô Thanh Anh cũng biết đấy” Lời cô nói khiến mọi người tròn mắt nhìn nhau, nhất là bà Hoắc, tất nhiên bà biết Hoắc Minh Dương đòi chia tay rất nhiều lần, chỉ là bị bà ngăn cản.



Nếu biết sẽ gây ra chuyện này thì chỉ bằng chia tay sớm có phải tốt rồi không, bây giờ thế này rất khó nói chuyện, giải thích với nhà họ Tô nhưng bà cũng không muốn Hoắc Minh Dương phải gánh vác tội lỗi lần này: “Tại sao cô lại quyến rũ Minh Dương, tôi thích cô vì cô học rộng tài cao và chịu làm việc cho Hoắc Thiên nhưng bây giờ cô lại gây ra chuyện thế này”



“Bác nói thế là không đúng rồi, một cây làm chẳng nên non, huống chỉ hai người bọn con là chuyện riêng của người trong cuộc. Bây giờ nói những chuyện đó có tác dụng không?” Cô biết có rất nhiều chuyện không phải một câu hai câu nói có thể nói rõ ràng .



Dù cô khó chịu thì bọn họ cũng không thể sống yên, bọn họ chẳng phải là người tốt lành gì.



Nhìn bộ dáng này là biết bọn họ chỉ muốn đổ trách nhiệm lên đầu cô, hoàn toàn không lo lắng người bên trong chết hay sống: “Cô ta tự sát vào lúc nào? Một bệnh nhân có thể lấy được nhiều thuốc ngủ như thế mà mọi người không biết gì ư?” Chuyển chủ đề, cô bắt đầu đẩy trách nhiệm trở về, từ đầu đến cuối Hoắc Minh Dương không hề ngăn cô.



Muốn gả vào nhà họ Hoặc thì không thể tránh né được những chuyện này, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cứ thoải mái nói ra những lời cần nói, thoải mái làm những chuyện cần làm.



“Tôi… Ai mà biết được con bé lại tự sát cơ chứ, một người đã muốn chết thì làm sao cản lại được” Bà Tô khóc lóc, có thể thấy bà ta xem Tô Thanh Anh như con gái ruột của mình nhưng trong chỗ tối quan hệ của họ có tốt thế không thì có trời mới biết.



“Tôi không cần biết, nếu Thanh Anh xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người” Ông ta nói xong bèn quay đi, cô nhận ta bây giờ ông ta đã bắt đầu hoảng loạn, chỉ là cô không muốn cho ông ta thực hiện được những gì mình muốn.



“Không cẩn biết các người nói như thế nào nhưng Hà Vân Phi không phải là kẻ giết người, hơn nữa chuyện này căn bản không liên quan gì tới cô ấy.



Có chăng chỉ là chuyện riêng của tôi với Thanh Anh” Giọng nói của anh cực kì kiên quyết, anh đứng cùng một chiến tuyết với Hà Vân Phi.



Dù bà Hoắc trừng mắt thế nào anh vẫn không chịu dừng lại, rõ ràng đang muốn chống đối bà: “Minh Dương, con nghĩ kỹ lại xem con và Tô Thanh Anh có bao nhiêu năm tình cảm, không cần xúc động nhất thời rồi bị che mờ hai mắt”



Đinh Thanh Uyển đứng phía sau võ lưng bà Hoắc hát đệm: “Ngày hôm qua mẹ cứ ho khan mãi, mẹ đừng tức giận vào lúc này.” “À, cô cũng ở đây nhỉ?” Không biết cô đã uống nhầm thuốc nổ gì, bây giờ nhìn ai cũng không thuận mắt, giờ lại nhìn thấy Đinh Thanh Uyển xuất hiện.



Biết Đinh Thanh Uyển không thích mình nên bây giờ cô không thèm khách sáo nữa, trực tiếp mở nói lại: “Cô có biết câu cười người hôm trước hôm sau người cười không? Sau này tôi thành chị dâu cô rồi cô phải đối mặt với tôi thế nào?”



Bắt nạt cô ấy như thế này là quá tàn nhẫn. Đây có phải là một con sói? “Đừng làm quậy nữa, buổi tối anh có tiệc phải tham gia, nhưng có thể em không đi được. Ngoan ngoãn chờ anh ở đây, không được mở cửa cho bất cứ ai” Anh đối với Hà Vân Phi không yên lòng, không biết cô sẽ chọc vào giỏ khác không.



“Anh đi đi, em sẽ cố gắng ở đây nghỉ ngơi” Hai chữ cuối cùng vô cùng nặng nề, người đàn ông này cũng không còn dễ nói chuyện như trước.



Trước đây như thế nào cũng được, nhưng bây giờ như thế nào cũng không được, cô tâm trạng không tốt, “Bây giờ em cảm thấy lực bất tòng tâm” Nói thật, trước đây luôn cảm thấy mình muốn có cơ hội rất đơn giản để hoàn thành những gì mình nghĩ trong lòng.



Bây giờ trong lòng không có bất kỳ suy nghĩ tốt đẹp nào, đơn giản là cảm thấy mình nên nghỉ ngơi.



“Em không biết phải nói gì, chỉ là đau đầu thôi, anh muốn nói gì thì cứ nói nhanh đi” Bản thân cô cũng đã sẵn sàng ở nhà một mình rồi, Hoắc Minh Dương hoàn toàn khiến mình trở nên có đức hạnh này.



“Không có đạo lý, anh không không biết nên nói gì cho phải” Thật là không có đạo lý chút nào, một chút cố chấp lúc đầu cũng không có, mình trông giống như một kẻ ngốc. Hoắc Minh Dương rất phóng khoáng vui vẻ. Cô một mình lưu lạc đến đây, thật vất vả ngồi máy bay tám tiếng đồng hồ, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi một ngày.



“Đừng quá buồn, muốn cái gì anh sẽ mang về cho em, thật ra, anh cũng hối hận rồi” Anh thực sự hối hận rồi, không phải khó chịu bình thường.



“Sao vậy, anh có ý gì?” Vừa rồi còn tốt, nhưng bây giờ anh hối hận, có ý gì đây.



“Không có ý gì cả, chỉ là hơi lo lắng cho em, đừng nghĩ anh như vậy”Anh cười, vẻ mặt không tin tưởng của Hà Vân Phi khiến cô rất không vui. “Tối nay anh đi dự tiệc một mình, anh cảm thấy rất khó chịu, vì vậy em đừng quậy nữa” Hoắc Minh Dương đang có tâm trạng không tốt, lại thấy Hà Vân Phi tâm trạng không tốt, liền nhanh chóng an ủi.



“Sao anh lại đi một mình, dẫn theo đại một người đi” Cô không biết phải nói gì, cô chỉ cảm thấy mình một cách cũng không có, bây giờ bản thân với bộ dạng vết thương chồng chất, hoàn toàn không có cách gì thay đổi được.



“Anh đã hại em thảm như vây, còn đưa người phụ nữ khác ra ngoài, thật bất công với em” Hoắc Minh Dương nghiêm túc nhìn cô. Lời nói của cô có chút thật giả lẫn lộn, nói không cảm động là giả, chắc chắn là cảm động rồi, nên nước mắt trào ra không kìm được.



Cô thực sự thích Hoắc Minh Dương, mãnh liệt hơn trước, ba năm trước chưa từng có bất kỳ chuyện gì.



Bộ dạng bây giờ của cô trông rất giống một người phụ nữ con gái nhỏ bé chỉ đơn giản là muốn có được tình yêu, cô biết mình có mục tiêu gì và biết rõ ràng hơn sự lựa chọn của mình. “Tối nay em sẽ đi cùng anh nhé” Cô bắt đầu sửa soạn lại bản thân, chuẩn bị trang điểm cho mình một cách xinh đẹp.



Hoắc Minh Dương không biết cô định làm gì, nhưng nhìn thấy cô lải nhải, suýt chút nữa ngã xuống khi cô bước xuống giường, không nhịn được bật cười.



Hà Vân Phi quay đầu lại nhìn anh.



“Anh bế em” Hoắc Minh Dương bước nhanh đến bế Hà Vân Phỉ đến bàn trang điểm.



Tim cô đập rộn ràng, Hoắc Minh Dương luôn có cách chạm vào tim cô.



“Rốt cuộc em muốn làm gì” Nói không khích động là giả, bây giờ cô rất căng thẳng, “Em không biết mình nên làm gì nữa” Rõ ràng trong lòng biết rõ, mình đang làm gì để khiến Hoắc Minh Dương hài lòng hơn, cuối cùng nhận rằng mình không làm gì cả, bởi vì hoàn toàn không thể cứu vãn sự không vui của cô.



“Em không biết anh đang nói cái gì, bây giờ em rất đau đầu” Cô khó chịu đến mức không thể làm gì bây giờ.



Cô xoa xoa mái tóc, tâm trạng không tốt.



Hoắc Minh Dương vừa mệt mỏi vừa bất lực, thở dài nói: “Anh xin lỗi, tối hôm qua anh đã quá đáng rồi” Anh kéo lấy tay Hà Vân Phi đánh mình mấy cái.



Khổ nhục kế của anh rất nhanh phát huy tác dụng, Hà Vân Phi rụt tay lại, “Tùy anh thôi, mặc kệ em nói gì hay nghĩ gì, bây giờ em sắp bỏ anh rồi” Th



có vạn cách với cô nhưng mình lại một cách nghĩ cũng không ra, hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.



Cũng không cần thiết phải so sánh cùng nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK