*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 168: Nếu có cơ hội để sống, em không muốn sống nữa ư?
Lữ Hoàng Trung một lòng bảo vệ cho Diệp Tĩnh Gia bị Domoto Sakura nhìn thấy rất rõ ràng, không biết nên nói gì mới tốt.
“Chúng ta vê thôi, hình như em ấy bị thương rồi” Diệp Tĩnh Gia không chút lưu luyến định dẫn Diệp Thiến Nhi trở về, rất nhiều lúc đều là trách nhiệm cô gánh vác quá ít.
Xem ảnh 1
“Chúng ta đi thôi, đừng quan tâm anh ta” Diệp Tĩnh Gia không định để ý đến Hoắc Minh Vũ nữa.
Khó khăn lắm cô mới hạ quyết tâm lại bị Hoắc Minh Vũ hết lần này đến lần khác quấy rối.
“Chuyện của anh ta không liên quan đến tôi, tôi cũng không muốn nghe.” Diệp Tĩnh Gia trực tiếp cự tuyệt, không muốn tiếp nhận bất cứ chuyện gì liên quan đến Hoắc Minh Dương nữa. Dù sao đi nữa chuyện kia cũng đã là quá khứ rồi, không nên để quá khứ làm ảnh hưởng đến hiện tại.
“Sao cô lại tuyệt tình như vậy?” Hoắc Minh Vũ không rõ Diệp Tĩnh Gia thay đổi chỗ nào, nhưng đúng là không giống với trước kia. Diệp Tĩnh Gia trước kia nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy, càng nhất định không bỏ mặc Hoắc Minh Dương không quan tâm.
“Tôi tuyệt tình ư? Hiện giờ tôi hai bàn tay trắng, nếu như tôi không tự bảo vệ mình thì ai có thể bảo vệ cho tôi?” Diệp Tĩnh Gia có hơi tức giận nói.
Cô không hề muốn nhìn thấy Hoặc Minh Vũ, luôn cảm thấy dù mình làm cái gì cũng bị anh ta cho là vô tình. Thế nhưng ai có thể hiểu cho cô, suy nghĩ thay cho cô đây.
“Cô sao thế?” Sắc mặt Diệp Tĩnh Gia rất xấu, Lữ Hoàng Trung nhìn thấy lập tức đi lên đỡ cô.
Trạng thái hiện giờ của Diệp Tĩnh Gia cũng không tốt lắm, Diệp Thiến Nhi cũng không thể hoạt động được.
“Minh Vũ, cậu về trước đi” Anh ta cảm thấy vẫn nên để Hoắc Minh Vũ về trước, nếu không Diệp Tĩnh Gia lại băn khoăn không quá tiện.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Anh ta không hiểu, cũng không biết đến cùng Hoặc Minh Vũ muốn ép người khác ép đến thế nào.
“Cậu Hoắc, nếu cậu không muốn người khác xảy ra chuyện thì để chúng tôi đi trước. Domoto Sakura rõ ràng biết tình trạng thân thể hai người bây giờ.
Hoắc Minh Vũ không biết nói tiếp cái gì, chỉ có thể thả người rời đi.
Domoto Sakura thấy Diệp Tĩnh Gia thở nhẹ nhõm một hơi, như tim treo nãy giờ cũng được hạ xuống.
“Sao thế? Cô khó chịu gì à?” “Đương nhiên, cô không biết cảm giác này đâu. Giống như không có ai biết cuối cùng tôi nên làm gì mới tốt, cũng không ai biết phải làm thế nào.
Trước kia ở nhà họ Hoắc tôi phải chịu đựng những gì” Không biết ai đã nói, khi chia tay sẽ nhớ đến những điều tốt, không tốt của đối phương. Nhưng cô chỉ có thể nhớ đến những mặt không tốt của người kia, lần nào cũng khiến cô đau lòng.
Lúc trước anh bóp cổ cô dáng vẻ như là muốn bóp chết cô vậy, lúc trước lần nào anh cũng ép cô bắt cô lựa chọn, lần nào cũng làm chuyện tổn thương cô…
Còn có mẹ Hoắc đánh mắng.
Cô luôn cảm thấy, làm thế nào cô cũng không dễ dàng có được hạnh phúc, ở nhà họ Hoắc cũng không có bất kỳ lưu luyến gì.
Thế nhưng cô không khống chế được bất giác nhớ đến việc anh ăn có ngon không, ngủ có tốt không.
Chính những rối rắm đó đã khiến Diệp Tĩnh Gia càng ngày càng khó chịu, căn bản không có con đường phản kháng nào.
Cô không biết đó là yêu hay là hận, hoặc là yêu nhưng không có cách nào gánh nổi chữ yêu này, gây tổn thương cho cô, tác dụng phụ quá lớn khiến cô không yêu nổi cũng không dám yêu.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Lữ Hoàng Trung vội vàng kéo suy nghĩ của Diệp Tĩnh Gia về, lúc này hình như cô không chịu khống chế, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Tôi…” Diệp Tĩnh Gia chỉ nói được từ tôi, sau đó nước mắt liền rơi xuống, hình như không có chuyện gì là không thể khiến cô thay đổi.
“Tôi cái gì? Cô đừng nghĩ linh tinh, bây giờ chỉ cần cô chăm sóc mình cho tốt là được rồi” Domoto Sakura nhanh chóng nói, sợ Lữ Hoàng Trung phát hiện ra gì đó, cố gắng che giấu cảm xúc của mình.
Lữ Hoàng Trung thở dài, cầm áo choàng lên người Diệp Tĩnh Gia.
Xem ảnh 2
“Em nói cái gì vậy?” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng phủ nhận: “Chị không thích Hoắc Minh Dương, chị và anh ta không phải người cùng một thế giới” Phản ứng của Diệp Tĩnh Gia khiến Diệp Thiến Nhi nhìn thấy cười ra tiếng: “Sao chị phải kích động như thế, trong lòng có quỷ à?” Chuyện cô không muốn đối mặt nhất lại bị Diệp Thiến Nhi nói trắng ra như vậy, nhưng dường như cũng không có gì phải che giấu cả, tất cả mọi người đều thấy, chỉ có cô là giấu giếm không dám thừa nhận mà thôi.
“Sao có thể chứ. Chị và anh ta không hợp nhau một chút nào, cũng không có tý khả năng nào hết.” Diệp Thiến Nhi có hơi khó hiểu. Nói thật, cô ta cảm thấy hình như Hoắc Minh Dương đối xử với Diệp Tĩnh Gia rất tốt, hai người họ lấy đâu ra nhiều vấn đề như thế.
“Chị thật sự cương quyết phủ nhận như vậy ư?” Luôn thấy có hơi thất vọng, cô ta vẫn không nên nghĩ nữa thì hơn.
“Chị và anh ta sẽ không có kết quả gì đâu, thế nên nghĩ cũng vô ích” Diệp Tĩnh Gia vẫn luôn thuyết phục chính mình như thế, nhưng mọi người đều nghe ra được ý mà cô chưa nói.
“Tùy chị vậy” Ngày mai cô ta còn phải đi thăm bố, không biết có thể che giấu được chuyện này hay không, cô ta không muốn ông biết cô mắc bệnh gì cả.
Cô ta không muốn trở thành nỗi nhục của bố.
“Chị thật sự cương quyết phủ nhận như vậy ư?” Luôn thấy có hơi thất vọng, cô ta vẫn không nên nghĩ nữa thì hơn.
“Chị và anh ta sẽ không có kết quả gì đâu, thế nên nghĩ cũng vô ích” Diệp Tĩnh Gia vẫn luôn thuyết phục chính mình như thế, nhưng mọi người đều nghe ra được ý mà cô chưa nói.
“Tùy chị vậy” Ngày mai cô ta còn phải đi thăm bố, không biết có thể che giấu được chuyện này hay không, cô ta không muốn ông biết cô mắc bệnh gì cả.
Cô ta không muốn trở thành nỗi nhục của bố.
“Chị nói bố em nhìn thấy em có cảm thấy thất vọng không?” Diệp Thiến Nhi có hơi lo lắng nói với Diệp Tĩnh Gia, cô ta sợ nhất là khiến người khác thất vọng, bây giờ cô ta lo nhất chính là điều này.
“Không sao đâu, chị sẽ không để ông ấy biết tình trạng hiện giờ của em” Nghe Diệp Thiến Nhi nói, Diệp Tĩnh Gia cũng muốn khóc, một người còn trẻ như vậy sao có thể hương tiêu ngọc vẫn chứ? €ó vẻ như không có gì có thể làm cô dễ dàng một chút. Lúc trước có rất nhiều thứ đều khiến cô không có cách nào hoàn toàn thay đổi chính mình, dù biết trước kia có sai lầm nhưng bây giờ cô cũng không thể làm gì để những sai lầm đó trở lại như chưa từng xảy ra.
“Em… Chị không biết nên nói với em thế nào, hiện tại dù chị có làm gì cũng không thể đền bù những lỗi lầm đã gây ra.” Trong lòng cô có hơi khổ sở, nhưng không biết nói gì mới có thể quên đi những khổ sở đó.
“Nói gì vậy, không biết nên nói gì thì cô đừng nói nữa.” Lữ Hoàng Trung đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Diệp Tĩnh Gia nói.
Nhiều chuyện xảy ra như thế, dù anh ta không nói cũng không cách nào kiêm chế được cảm xúc của mình. Bây giờ Diệp Tĩnh Gia vô cùng quá đáng, chuyện gì cũng nghĩ rất đơn giản, khiến anh ta không biết nên nói gì, làm sao mới có thể khiến cô an phận một chút.
M9) S3 Bây giờ Diệp Tĩnh Gia khó chịu nhất chính là không biết phải làm thế nào mới có thể để mọi người vui vẻ, cũng không biết nên làm sao để khiến Diệp Thiến Nhi không khóc, để mỗi ngày cô ta đều vui vẻ đi nốt quãng thời gian cuối cùng này.
Vì Diệp Tĩnh Gia không biết làm gì, ngay cả khóc cũng không thể ngăn được.
“Tôi không biết nên làm gì mới ổn.
Giờ tôi lo lắng nhất là sức khỏe của Thiến Nhi” Nếu cô ta có thể khỏe lên thì quá tốt, nếu cô ta không thể khỏe, thì cô cũng không có lý do làm bất kỳ thay đổi hay hy sinh nào vì Diệp Thiến Nhi cả.
“Thực sự tôi không biết nên làm gì mới tốt” Nháy mắt, Diệp Tĩnh Gia thất hồn lạc phách, dù thế nào cũng không có cách thay đổi mọi thứ. Cũng giống như hiện giờ để Diệp Thiến Nhi khỏe lên, nếu cô có thể làm được thì tất nhiên sẽ không nỡ để Diệp Thiến Nhi chết đi như vậy.
“Em gái tôi có cách nào có thể cứu không?” Diệp Tĩnh Gia nói ra lời này, trong xe yên tĩnh như chết, cô nói xong, mọi người cũng không biết nên trả lời thế nào.
“.” Domoto Sakura nhìn Lữ Hoàng Trung, thấy sắc mặt anh ta bình thường, có vẻ như không định nói ra dự định của mình.
“Thực ra, còn có cách, chỉ là khả năng có thể chữa khỏi cực kỳ nhỏ, hơn nữa còn phải chịu đau đớn rất lớn” Cũng không cần nói nhiều, tự bản thân có thể cảm nhận được.
Diệp Thiến Nhi đương nhiên đã trải qua, lần đau đớn đó đã khiến cô ta không thể chịu đựng được, cô ta không muốn, một chút cũng không muốn như thế nữa.
“Chị, em không muốn…” Diệp Thiến Nhi ra sức lắc đầu với Diệp Tĩnh Gia, cô ta không muốn, không cần. Dù ai có nói gì, dù có tốt cho cơ thể cô ta thế nào thì cô ta cũng không muốn.
“Thực sự em không muốn đâu, chị, chị cứu em đi” Diệp Thiến Nhi vội vàng cầu xin Diệp Tĩnh Gia, loại đau đớn như vậy không khác gì chết cả.
“Đau đớn bao nhiêu chứ” Mặăt Diệp Tĩnh Gia đầy nước mät, nhìn dáng vẻ Diệp Thiến Nhi như thế, trong lòng không dê chịu: “Nếu có một chút cơ hội sống, em không muốn sống nữa ư?” Diệp Tĩnh Gia lên tiếng hỏi, cô không muốn đời này của Diệp Thiến Nhi cứ trôi qua như thế, luôn cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Chị thấy em vần nên suy nghĩ kỹ đi, rốt cuộc em muốn cái gì nhất” Diệp Tĩnh Gia nói với Diệp Thiến Nhi, cũng như đang hỏi chính cô, cái gì mới là cái cô muốn nhất.
Hoặc Minh Dương là người cô muốn nhưng không có được, Diệp Thiến Nhi sống được là điều cô muốn, nhưng cuối cùng vân phải xem lựa chọn của bản thân Diệp Thiến Nhi.
“Chị, em thực sự sống đủ rồi, không thì chị đừng quan tâm đến em nữa, em xin chị đó…” Có thể nói ra lời như này, cũng có thể nghĩ được cô ta phải chịu đau đớn đến mức nào. Diệp Tĩnh Gia cũng không biết phải an ủi Diệp Thiến Nhi thế nào, cảm thấy bây giờ có nói gì cũng vô dụng.
“Xin lôi, thực sự chị không có cách nào cứu em. Thiến Nhi, mặc kệ có cách nào thì chúng ta cũng thử một lần được không?” Diệp Tĩnh Gia nhỏ giọng an ủi, cô không muốn không làm gì mà lại để Diệp Thiến Nhi chết đi như thế.
“Chị, chị không biết là đau thế nào đâu, em thà chết cũng không muốn thử” Diệp Thiến Nhi nói xong cũng thấy tim mình đang run rẩy, cảm giác đau đớn kia vân luôn tồn tại.
“Giống như thay một lần máu trong người vậy, thực ra không đau nhiều lãm, nhưng không có cách nào kiểm soát được…” Nếu mất máu quá nhiều…
nếu cô ta không ngăn được đau đớn, nếu phâu thuật xảy ra sự cố… còn có rất nhiêu khả năng…
“Em đừng sợ, chị sẽ nghĩ cách cứu em” Diệp Tĩnh Gia nói xong, vội vàng ôm lấy Diệp Thiến Nhi.
Sau khi Hoắäc Minh Vũ thấy Diệp Tĩnh Gia đã đi, cũng định rời đi, nhưng lại bị Từ Thanh Lam ôm lấy.
“Anh muốn đi đâu? Anh đi làm gì?” Từ Thanh Lam không muốn Hoäc Minh Vũ đi.
Môi lần Hoặc Minh Vũ đi, vừa đi là đi rất lâu. Đây là điều cô ta không muốn.
“Tôi mặc kệ, giờ cô đừng đến làm phiền tôi nữa” Anh ta và Từ Thanh Lam đã không còn gì để nói, anh ta đã tận tình tận nghĩ lắm rồi, không có đuổi tận giết tuyệt cô ta.
“Hoặc Minh Vũ, không phải lúc †rước anh nói anh thích em mặc váy nhất ư? Anh nhìn này, em có đẹp không?” Từ Thanh Lam nói xong, nhìn Hoặc Minh Vũ cười. Cô ta vân cảm thấy bản thân cô ta có sự hấp dân có thể mê hoặc được người đàn ông này.
Hoặc Minh Vũ nhìn cô ta một cái cũng thấy mệt: “Tôi còn có việc, nếu cô có rảnh thì tìm chút việc mà làm đi”